Ông nội im lặng, những người xung quanh không một ai lên tiếng, cảm giác này chỉ khiến cho tôi thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời vậy.
Hoá ra, hai mươi mấy năm qua từng ngày ở cạnh nhau, những lúc gắn bó quan tâm chỉ là gió thổi mây bay, một giấc nhân sinh. Điều càng làm tôi cảm thấy đau lòng hơn là ông nội -người thân duy nhất của tôi, đến cuối cùng lại là một người xa lạ.
Tôi đau lòng, liên tục chất vấn ông. Không phải tôi muốn nặng lời với ông mà đơn giản tôi muốn chính ông thừa nhận mọi chuyện chỉ là một vở kịch:
" Chu Diêu là cháu của ông, vậy con là cái gì?"
Ông nội giơ tay định an ủi nhưng đã bị từ chối:
"Sở Lăng, nghe ông nói một câu có được không? Ta không có ý muốn hại con. Ta muốn tốt cho con."
Tôi cười khổ, mọi sự khổ đau trên thế này định sẵn là sẽ cùng lúc ập tới bên tôi.
Ông nội càng nói thì tôi lại càng cảm thấy mỗi câu, mỗi từ đều là hư tình giả ý. Tôi hằn học nói:
" Muốn tốt cho con? Muốn tốt cho con, vậy ông hãy đưa cậu ta ra khỏi thế giới của con đi."
Ông nội không còn bất kì phản ứng gì hết, bởi một người lừa gạt như ông ấy, không xứng đáng để nói bất kì câu nào.
Tô Nhi đi đến bên cạnh tôi, an ủi:
" Sở Lăng, người xưa có câu công dưỡng hơn công sinh, mà ông đã nuôi anh ngần ấy năm, anh có từng thiếu thốn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700849/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.