Tô Nhi đi đến cạnh tôi, ánh mắt nhìn xa xăm nói:" Sở dĩ con người không thể thoát khỏi lục đạo luân hồi là do bị tham sân ái ố che mắt. Bản tính vốn lương thiện, lại bị hồng trần làm cho đảo điên"
Tôi nhìn cô ấy, sau đó đăm chiêu suy nghĩ sâu xa.
Mọi sự trên thế gian đều theo luật nhân quả mà đến, phải chăng mối hoạ tôi đang gánh vác chính là một phần nghiệp lực từ trước tôi đã gieo.
Cái tên Chu Diêu là bị lầm bởi tôi, hay đó chính là thân phận từ tiền kiếp. Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy đầu óc rối bời.
Ông nội ung dung ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt phảng phất như từ lâu đã nhìn thấu hồng trần, nói:
" Trên thế giới này, có bao nhiêu người buông bỏ được sự cám dỗ của trần thế đâu chứ. Một đời chỉ đảo điên xoay quanh bốn chữ danh lợi, tiền tài."
Lời ông nội nói rất đúng, đời người cứ quay đi ngoảnh lại chỉ toàn khổ đau, Sinh là khổ; Lão là khổ; Bệnh khổ; Tử khổ; Cầu mà không được; Có được lại mất đi; Oán tắng hội khổ*. Ai có thể dứt một trong thất khổ này chứ?.
Một khoảng lặng trỗi dậy. Chúng tôi không nối tiếp câu chuyện còn dang dở, chỉ lặng lẽ ngắm những ngọn toả mệnh đăng, trôi trong ' biển khổ'. Mỗi một ngọn đèn tượng trưng cho một nỗi nhớ cách biệt mấy thu.
Tiếng gõ cửa đã dập tắt mọi suy nghĩ của tôi, tên tiểu nhị bước vào, khách khí cúi đầu:
" Các vị, chủ nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700851/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.