Chu Diêu tính tình vốn bình tỉnh, ảm đạm vừa nghe tôi nói như vậy, liền có chút tức giận quát lớn:
" Sở Lăng, cậu luôn mở miệng ra là trách ông, vậy cậu có biết vì cậu mà ông đã bỏ ra những gì không? Cậu sinh ra đã là chí dương chí cương là mệnh cứng rắn. Người mang mệnh cách này định sẵn sẽ khắc cha mẹ, khắc người thân. Ông đã dùng công đức nữa đời, để đổi lấy bình an cho cậu."
Tôi không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì? Chỉ muốn phản bác lại Chu Diêu thôi:
"Haha, dùng công đức để tôi sống bình an? Các người lớn lao hơn tôi nghĩ đó. Tôi mà chết, cậu còn chỗ nào để nương thân nữa, ông ấy đang cố gắng cứu cậu thôi."
Mắt thấy không ai phản bác, tôi liền nói tiếp:
" Vì cậu mà không tiếc mọi thủ đoạn, hết lần này đến lần khác đẩy tôi vào nguy hiểm. Cái tình thương này, một người thường như tôi thật sự không dám nhận."
Ánh mắt ông nội phảng phất như muốn xuyên thấu tâm can của tôi, người mà nuôi tôi hai mươi mấy năm, giờ đây đang chứng kiến từng lời mắng mỏ của tôi.
Chu Diêu tức giận nhìn tôi, giọng nói có phần đanh thép hơn:
" Chung Sở Lăng, cậu bị giận hờn che mờ lý trí rồi đúng không? Cậu không dùng đầu để suy nghĩ à? Tôi thừa nhận, vì tôi mà ông nội gạt cậu, giấu cậu. Nhưng có khi nào cậu lâm vào nguy hiểm hay một mình không? Không có, là không có một lần nào hết."
Tôi im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700847/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.