🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ khi bước chân ra khỏi quán trọ, chúng tôi đã đi ngót nghét gần 3 canh giờ, nhưng cuối cùng vẫn không thấy cây bản mệnh ở đâu?



Tôi gần như đã mất hết kiên nhẫn, liền ngồi lại bên một góc cây:



" Đi rất lâu rồi, tại sao vẫn chưa tới?"



Tô Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, hai tay nắm lấy bàn tay đầy gân của tôi, nói:



" Sở Lăng, kiên nhẫn một chút. Biết đâu đi một lát sẽ tới."



Tôi nghe Tô Nhi khuyên mình, nên tâm tình cũng có chút ổn định lại. ' Dục Tất Bất Đạt' nếu con người làm chuyện gì mà hấp tấp, hối hả thì kết quả khó như mong cầu. Trái lại cứ thuận theo tự nhiên ất sẽ tìm thấy được thứ mình muốn thôi.



Suy nghĩ thì giờ cũng chẳng còn được bao lâu, tôi và Tô Nhi lại đứng dậy tiếp tục đi.



Nhưng, điều càng làm tôi cảm thấy bực mình hơn là đi khoảng một đoạn đường rất xa kết quả vẫn như cũ.



Đến lúc tôi không còn đủ kiên nhẫn đi tiếp nữa, thì từ phía trước thổi đến một làn sương mù.



Trong bóng tối âm u, sương mù kéo đến dồn dập làm tôi không thấy rõ mọi thứ. Tôi đưa tay kéo lấy bàn tay của Tô Nhi bên cạnh, đôi bàn tay đã mấy hôm không tiếp xúc với ánh mặt trời của cô ấy thật lạnh, làm cho tôi rất đau lòng.



Sương mù qua đi, tôi phát hiện phía trước là mảnh rừng cây treo lơ lửng, mỗi cây, mỗi vẻ rất khác nhau. Bên dưới lát đát những bia đá khắc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700844/chuong-40.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Âm Dương Tân Nương
Chương 40: Phá Bản Mệnh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.