Ông nội như hiểu được suy nghĩ của tôi liền trực tiếp gật đầu. Ánh mắt có chút ảm đạm bi thương:
" Những người đó đều mang theo hận thù đến giết Chu Diêu"
Tôi có chút không tin vào tai mình nên đã dè dặt hỏi lại:
"Muốn giết Chu Diêu? Chu Diêu có thâm thù đại hận với họ à?"
Ông nội vẫn giữ vẻ mặt ảm đạm vô hồn đó:
" Vì yêu sinh hận."
"Vì yêu sinh hận?" Tôi nhắc lại câu nói của ông như muốn khẳng định lại một lần nữa.
Ông nội gật đầu, từ tốn trả lời:
" Đúng vậy, Ngô Mệnh và Chu Diêu vốn là một đôi, nhưng không biết vì sao lại đem lòng oán hận đuổi cùng giết tận đến như vậy."
Càng nghe ông nội nói, tôi càng cảm thấy hoang mang. Ngay từ đầu là yêu nhưng lại đột nhiên sinh ra oán hận? Rốt cuộc chuyện này nên nói rõ thế nào đây.
Tô Nhi híp mắt cẩn thận suy nghĩ, sau đó hỏi ông:
" Có phải anh Diêu phải bội Ngô Mệnh không?"
Ông nội lắc đầu phủ nhận:
" Chu Diêu từ trước đến nay chỉ có Ngô Mệnh, chưa từng sinh ái tình với ai, nếu nói vì phản bội mà sinh hận rất không khả thi."
Tô Nhi nhún vai:
" Chuyện dễ làm con gái vì yêu sinh hận chỉ có thể là phản bội thôi."
Ông nội ngưng lại một chút, chăm chú suy nghĩ, không nói gì thêm.
Tôi lại nói một câu:
" Cũng có thể phát sinh vấn đề gì đó mà người ngoài không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700831/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.