Từ sau khi về đạo quán, Tô Nhi vẫn miên man không tỉnh. Tôi có hỏi tứ thúc nhưng thúc ấy chỉ nói mọi việc không đáng lo ngại
Đã vỏn vẹn hai hôm rồi, hai hôm nay tôi luôn túc trực không rời bên cạnh giường của Tô Nhi, bất luận cô ấy có động tỉnh gì liền có thể đập vào tầm mắt tôi đầu tiên.
Buổi chiều mùa thu, khi ánh tà dương đã nhuộm đỏ hoa lê trước mặt.
Tôi lặng lẽ ngồi cạnh Tô Nhi, nhìn cô ấy cứ mãi hôn mê, lòng tôi lại đau như cắt. Một chữ tình hoạ nên từ ưu sầu thế sự
Hỏi thử người trong nhân gian ai chẳng khổ vì tình. Tôi nắm lấy tay Tô Nhi áp sát vào lòng tay mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mai đang rối của cô ấy:
" Tô Nhi, anh xin lỗi. Anh chắc chắn sẽ không để em chịu khổ nữa."
Gió 'đuổi' theo bầy chim hạc thổi vào phòng tre, mái tóc của Tô Nhi kẽ lây trước gió. Bàn tay bé nhỏ bất giác cử động.
Tôi theo bản năng nắm chặt lấy tay Tô Nhi, vui mừng nói:
" Tô Nhi, em tỉnh rồi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
Tô Nhi kẽ mở mắt nhìn tôi, trong ánh mắt vẫn ngập tràn sự lo lắng:
" Sở Lăng, anh có bị sao không?"
Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu:
" Anh không sao, anh không sao..."
Tô Nhi mỉm cười, nâng tay kẽ chạm vào khuôn mặt của tôi:
" Không sao là tốt rồi."
Tôi rũ mắt xuống, trong lòng kẽ thở dài, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700833/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.