Lão Mù chật vật bước ra khỏi cánh cửa, tay dơ cao khỏi đầu, sau đó xoay người nói với tôi và Tô Nhi:
"Đêm nay chúng ta đến mộ Dược sư phụ để trấn yểm một lần nữa."
Tôi gãi đầu, cảm giác mông lung khó hiểu:
"Chẳng phải Dược sư phụ đã bị Ngô Mệnh đưa đi rồi sao? Trấn yểm mộ của ông ấy thì có ích gì chứ?"
Lão Mù hờ hững nói:
"Huyệt mộ của Dược sư phụ là nơi tích tụ oán khí nuôi dưỡng quỷ hồn, tuy nói rằng ông ta đã rời đi không thể làm hại ai nữa, nhưng để những âm hồn khác có cơ hội lại gần huyệt mộ thành ra sẽ gây hại mọi người"
Tôi gật đầu, nghe tới đây cũng phần nào hiểu rõ đại ý của Lão Mù rồi, này phải nói là diệt cỏ tận gốc. Sau chuyện này chắc những người trong thôn sẽ có cuộc sống yên bình hơn.
Tô Nhi rối rít chạy theo phía sau hít một hơi, cười nói:
"Thật là thơm"
"Đấy là dầu hoa cải" Lão Mù đáp
Hương thơm này thật sự rất dịu ngọt, khiến người khác khi hít vài liền có cảm giác rất dễ chịu, khó quên.
Buổi tối hôm đó chúng tôi lần mò đến chỗ huyệt mộ. Lão Mù từ trong túi móc ra bốn lá phù, sau đó trực tiếp dùng hai tay kết ấn, đem lá phù trấn ở bốn góc huyệt mộ, lá phù phát ra ánh sáng màu vàng rồi chợt vụt tắt.
Phải nói quỷ khí quanh mộ còn rất nhiều, tuy chưa khai thiên nhãn nhưng cũng cảm nhận được phần nào. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700808/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.