Tô Nhi cảm thấy Lão Mù đêm này hút thuốc quá nhiều, đến độ khi nói chuyện giọng của ông ấy cũng trở nên khàn đặc hơn.
Cô ấy đem đến cho lão Mù một bát nước, thỏ thẻ nói:
"Ông uống một miếng nước cho khoẻ"
Lão Mù nhận lấy ly nước, khoảng cách của hai người họ trở nên rất gần, ông ấy cầm ly nước sắc mặt muốn nói lại thôi biến đổi liên tục. Tô Nhi nghi ngờ hỏi:
"Ông có chỗ nào không khoẻ sao?"
Lão Mù phất tay phản bác:
"Không... không sao."
Tô Nhi cảm thấy lão Mù cũng không bị gì liền trở về giường ngồi nghỉ, lão Mù đột nhiên chuyển sang thái độ trầm ngâm, hồi lâu mới nói:
"Nha đầu, con năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười chín ạ"
"Con sống với ai, gia đình con vẫn khoẻ chứ?"
"Con chỉ sống với bà ngoại ạ"
Nghe Tô Nhi trả lời lão mù hình như có chút không ngờ. Hồi lâu ông ấy vẫn hỏi tiếp:
"Bà của con vẫn khoẻ chứ?"
"Bà vẫn khoẻ, ông có quen biết bà con à?"
"À... Không có ta chỉ thắc mắc nha đầu như cháu, sao lại đi theo một đứa ngốc nghếch như Sở Lăng chứ."
Tô Nhi nhìn về phía tôi, trên môi vẫn còn đọng lại ý cười. Không phải em ấy đã thật sự xem tôi là một kẻ ngốc rồi đó chứ.
Tôi vội vàng đến cạnh lão Mù, châm cho lão ta một điếu thuốc:
"Sao lại nói con như vậy chứ?"
Tô nhi thấy vậy liền oán trách:
"Sở Lăng hút thuốc nhiều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700814/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.