Từ những lời nói, hành động của ông nội cũng đủ khiến tôi nhận thức được vấn đề nghiêm trọng của chuyến đi này.
Lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Tô Nhi:
" A, con quên mất thứ này."
Tô Nhi vừa nói vừa lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy. Không ngờ trong túi áo của em ấy lại rơi ra một vật khác.
Đó là một chiếc lá cây rất nhỏ phía trên cột một sợ dây đỏ, lá có màu xanh biên biết lúc đầu tôi còn nhận nhầm là ngọc khắc.
Ông nội nhìn thấy vật trên tay tôi kích động đến đứng bật lên."
"Lưu Hồn Thảo."
Tôi không hiểu sao chỉ là một lá cây thôi ông nội lại kích động đến vậy, nên hỏi lại:
"Lưu Hồn Thảo là gì ạ?"
Tứ Thúc đang cặm cụi vẽ bùa bên kia cũng kinh ngạc đi đến:
" Là Lưu Hồn Thảo trong truyền thuyết, Tô Nhi tại sao con lại có được vật này?"
Tô Nhi ánh mắt mờ mịch nhìn chúng tôi:
"Con, con cũng không biết nữa."
Tứ thúc đi đến cầm lấy chiếc lá xác nhận thực hư rồi giải thích.
"Lưu Hồn thảo được mọi người xưng là tiên thảo vì nó giúp người chết sống lại."
Tôi, Tô Nhi và Trương Sinh cả 3 đôi mắt đều tròn xoe nhìn tứ thúc, tứ thúc cười vui vẻ rồi nói tiếp:
" Thực ra nó không lợi hại như vậy, Lưu Hồn thảo có tác dụng lưu lại hồn phách của người dùng nó, có rất nhiều cách để lưu lại hồn phách của 1 người sau khi chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700805/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.