Sau khi Ngô Mệnh rời đi, tất cả mọi thứ trong đình viện đều biến mất. Mà Tô Nhi và Ngân Hương vẫn đang đứng ở phía bên ngoài.
Tô Nhi vừa thấy liền chạy đến ôm chằm lấy tôi:
"Sở Lăng, em sợ anh không ra khỏi được chỗ đó."
Lần này tôi không từ chối cô ấy nữa, tôi ôm lấy cô ấy vỗ về:
"Ngoan, không phải anh vẫn còn sống đây sao?"
Tô Nhi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn ấm ức. Tôi lại hỏi:
"Em không sao chứ?"
"Em không sao..."
Sau khi ổn định tinh thần, chúng tôi lại về phòng trọ, cũng không biết qua bao lâu những chuyện quái dị lại xuất hiện.
Những người dân nơi đây tự nhiên đều biến mất không chút dấu vết, đường phố nhộn nhịp lại trở nên hoang tàn.
Ông nội chỉ thở dài một tiếng, rồi nói:
"Đại kiếp của ta sắp đến rồi."
"Biết được như vậy tại sao lại không trốn?" Một giọng nói quen thuộc vừa đáp lại ông nội, tôi hướng mắt về phía đó thì phát hiện, hoá ra người đang đi đến là lão Mù.
Ông nội có chút kinh ngạc nói:
"Sao ông lại đến đây?"
Lão Mù hừ lạnh một tiếng:
"Đã nói ta và các người có duyên, đối phó với một kẻ mạnh như vậy cũng là một sự kích thích."
Ông nội phớt lờ những gì lão Mù nói, ông hằn giọng:
"Ta không muốn chuyện này liên lụy tới ông."
Lão Mù bước qua khỏi ánh mắt của ông nội, ung dung đi về phía trước:
"Liên lụy hay không đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700790/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.