Câu Minh ở trên cao ung dung cười nhạo, hai tay ấn kết càng thêm chặt chẽ:
"Sư đệ, hôm nay chính là ngày chết cửa ngươi."
Ông ta ấn kết thành một đường dài, trận pháp ngày càng mạnh mẽ, bỗng nhiên từ phía xa bay đến một đạo bạch quang, đánh thẳng vào tay Câu Minh, có lẽ vì đạo quang này quá mạnh nên đã khiến hắn lập tức ngưng ấn kết, ông nội và Lão Mù cũng vì vậy mà thoát chết một mạng.
Quả nhiên tiếp theo đó người xuất hiện là tứ thúc và Trương Sinh, ông nội quay người nói:
"Sao con lại đến đây?"
"Nghĩa phụ bất kể người gặp nguy hiểm gì con đều cảm nhận được."
Câu Minh cười lạnh, vỗ tay:
"Hay lắm, càng đông càng vui, hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt."
Tứ thúc đó giờ đều rất cao ngạo, đương nhiên lời nói của Câu Minh chẳng lọt tai chút nào:
"Đại ma đầu. Ta còn không sợ ngươi đây."
Lão Mù quát một tiếng:
"Đừng xem thường hắn ta, không trừng hắn đã luyện đến Vô Hư tà thuật rồi."
Tứ thúc liếc mắt về phía lão Mù, sau đó chỉ thấy thúc ấy hai mắt sáng rỡ như thể gặp được bảo vật vậy:
"Ông chính là Diệp Mậu Tùng của Côn Luân sơn."
"Không phải là lúc nói chuyện này."
Câu Minh cảm thấy bản thân vừa bị phớt lờ, vừa bị sỉ nhục liền vung tay một cái đất đá từ trong núi bay ra tung toé.
Hắn dùng hai lòng bàn tay tụ khí mạnh mẽ khiến những người trong trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-tan-nuong/2700789/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.