Chương trước
Chương sau
Lúc tôi đang chuẩn bị cất cái thang đi liền nghe được trong sân đối diện vang lên một tiếng kêu. Tôi lập tức ẩn nấp thân thể, đứng lên nghiêng tai lắng nghe.
Người kêu gọi là Thôn trưởng, là người trong tộc cùng lão Lưu, cũng họ Lưu, tên Lưu Nãi Sinh. Tuổi tác so với ông nội tôi còn lớn hơn, chúng tôi cũng thân thiết gọi là lão thôn trưởng.
Cái giọng khàn khàn lại có phần tang thương kia tôi chắc chắn sẽ không nghe lầm: "Chư vị, hôm nay lão Lưu đầu đi, chư vị cũng đều thấy. Hôm nay mời các vị tới là vì giúp Lưu gia làm hậu sự. Tôi theo con trưởng Lưu gia, còn có lão Âu đầu cùng thương lượng qua, tối nay mời mọi người ăn cơm. Sáng mai liền khiêng linh cữu đi lên núi."
Lão thôn trưởng vừa dứt lời, lập tức đưa tới một trận kinh ngạc.
"Nhanh như vậy? Không phải dừng quan ba ngày trở lên sao?"
"Đúng vậy, thế nào nhanh như vậy?"
"Ai, Lưu gia hai năm qua kham khổ, sắp chôn cất rồi như vậy cũng coi như là bỏ đi được nỗi lòng."
Nghe trong tiếng bàn tán, lão thôn trưởng Lưu khoát tay, thở dài nói: "Đúng! Ta mạn phép nói câu không nên nói, tên khốn hỗn đản Lưu Quyền kia thời còn sống cũng lãng phí không ít tiền. Các người nhìn một chút thôn ta bây giờ, nhà ai không phải là gạch lầu nhà ngói, chỉ có Lưu gia vẫn là bùn đắp mặt tường. Hai năm qua dù đã khá lên không ít nhưng cuộc sống vẫn cứ eo hẹp, lại gặp phải loại chuyện sốt ruột này, đặt trên người ai người đó đều khó chịu. Bây giờ thôn ta cuộc sống ngày ngày tốt, mọi người tương thân tương ái đều giúp đỡ nhau. Được rồi, tất cả mọi người dừng bàn luận, chuyện này cứ như vậy định. Tối nay ăn bữa ăn này, sáng sớm các vị đến sớm khiêng linh cữu đi lên núi. Lão Âu đầu đã tính qua, sáng mai năm giờ rưỡi là giờ lành, xin các vị đến lúc đó cũng tới phụ một tay."
Quả nhiên là chỉ dừng quan một ngày, sáng mai liền khiêng linh cữu đi, quá gấp gáp rồi.
Dựa theo quy củ, thế nào cũng phải dừng quan ba ngày mới tính không có trở ngại, nhưng lão Lưu này quan tài chỉ để ở nhà một ngày. Liệu có phải hay không đã phạm vào thứ gì cấm kỵ?
Trong nội tâm tôi buồn bực, lúc trước chỉ nghe nói qua khiêng linh cữu đi phải chọn ngày, chưa từng nghe nói còn chọn giờ. Năm giờ rưỡi, đủ loại trình tự đi hết liền tới sáu giờ, vừa vặn ở thời điểm điểm lão Lưu trước khi chết 1 tiếng.
Hơn nữa nhìn tư thế lão thôn trưởng cùng ông nội tôi, đây là muốn nhanh chóng đưa quan tài đi chỉ trong một ngày? Chẳng lẽ lão Lưu thật sự là bị thứ gì hù chết?
Tôi mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng từ nhỏ lớn lên cạnh ông nội, những quy củ này tôi cũng biết không ít, rất dễ dàng liền phát hiện trong đó có vấn đề.
"Được rồi, lão thôn trưởng mở miệng, làm sao có thể không giúp!"
"Đúng vậy, Lưu Thái năm ngoái cũng giúp nhà chúng tôi khiêng quan, chuyện này, nhất định phải giúp."
"Yên tâm đi, sáng mai nhất định tới."
Người trong thôn cũng tương đối chất phác, mấy người đàn ông tôi một câu anh một câu. Người nào người nấy đều nói nghĩa khí, những người khác tự nhiên cũng không có dị nghị. Dù sao đều chung một cái thôn, mọi người ngẩng đầu cúi đầu nhìn nhau, gặp phải loại sự tình này tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
"Được, bữa này lão Lưu ta chuẩn bị cho mọi người một cái rương rượu, mọi người hãy ăn uống no say đi". Lão thôn trưởng liền đem cái rương rượu bên chân tháo ra, cùng ông nội lần lượt đặt lên bàn. Toàn bộ quá trình đều là lão thôn trưởng cùng ông nội tôi bận việc. Lưu Thái cùng vợ hắn một mực không ra mặt, điều này không khỏi khiến tôi cảm thấy kỳ quái. Theo đạo lý mà nói loại sự tình này đúng ra phải đích thân con trai ra tay lo liệu, để cho hai lão đầu ở bên ngoài phục vụ còn ra cái thể thống gì?
Huống chi, ông nội tôi còn mặc đồ đạo sĩ!
Chuyện mà ông nên làm bây giờ chính là niệm chú xướng pháp bên quan tài chứ không phải chào hỏi khách khứa. Chẳng lẽ nói cái tên Lưu Thái kia trong phòng làm đạo sĩ, ông nội tôi cùng lão thôn trưởng ở bên ngoài làm hiếu tử? Xùy xùy, tôi đang nghĩ linh tinh cái quần què gì vậy?
Đúng lúc ấy, có người lên tiếng
"Này, lão Âu đầu, ông nói xem cái tên Lưu Thái kia biến đâu rồi? Chúng tôi ở đây cũng đã sắp vào bữa rồi, cũng không có thấy người khác đâu, nghi lễ này chúng tôi đưa tang cho ai đây?
"Vợ hắn cũng đã đi đâu mất? Tôi ngó ngó nhìn nhìn, gian nhà chính trừ một chiếc quan tài, ngay cả một người cũng không có, cái này quả thực không đúng với lẽ thường!"
Người lên tiếng là Lưu Đại Tráng, là nhóm đầu tiên ở trong thôn chạy lên trấn buôn sản vật núi rừng rồi phát tài. Vào những năm đó, trong tay có 5 nghìn 3 nghìn đều là những gia đình tiểu phú. Những nhà vạn tệ chính là đại phú.
Lưu Đại tráng người này người cũng như tên, hình dáng thô kệch, cao lớn uy mãnh, nhưng trông hơi ngu ngơ. Thế nhưng chớ nhìn hắn dáng dấp ngu ngơ, mà coi hắn khờ. Xem hắn ngốc thì chính mình mới là kẻ ngốc.
Ông nội tôi từng nói, đầu to não to. Ai có thân hình cường tráng to con đều rất thông minh.
Cái tên Lưu Đại Tráng này chính là người thông minh đó, có một số điều nhỏ nhặt hắn so với đàn bà còn biết hơn. Nếu không sao người ta có thể biết đường chạy vào trong trấn mà buôn sản vật núi rừng chứ, chả lẽ người khác cũng không biết sao? Hơn nữa lời này của Lưu Đại Tráng cũng rất hay, hắn đã nhìn ra chỗ không thích hợp liền trực tiếp lấy tiền phúng điếu ra nói.
Thật ra thì bất kể là năm đó đó, hay là bây giờ, người có tiền nói chuyện luôn có trọng lượng. Người này đột nhiên hỏi lên như vậy, những người khác cũng nhìn ra có cái gì không đúng, trong nhà có người chết, lại chẳng thấy con cái đâu, thuở đời làm gì có chuyện như thế?
Ngươi có thể không ở bên ngoài chiêu đãi khách nhân, nhưng dù sao cũng phải ở trước quan tài mà túc trực bên linh sàng chứ ? Thật khéo, đến hiếu tử cũng không thấy, chỉ thấy một chiếc quan tài. Cái này quá không hợp với lẽ thường.
Phải biết những người này tất cả đều đã chuẩn bị xong tiền viếng mới đến, nhưng đến bây giờ cũng không có người thu lễ phúng điếu. Người người đều biết vợ Lưu Thái kia là một quỷ hẹp hòi, loại chuyện thu lễ này làm sao có thể thiếu thím ấy? Giờ lại xảy ra chuyện kì quái như vậy, chủ nhà lại không ở nhà, lại để hai người ngoài giúp lo liệu tang lễ, làm sao có thể không khiến người ta sinh nghi?
Mỗi một người đều ở đáy lòng sinh ra nghi vấn, lại bắt đầu xôn xao nghị luận.
"Đúng vậy, Lưu Thái đi nơi nào? Ông thấy không?"
"Tôi có thấy đâu? Vợ hắn cũng chả thấy."
"Đều không có người thu lễ, vợ hắn khẳng định không có ở đây. Cái chuyện thu lễ này, Mai Chi cô nương kia làm sao có thể không xuất hiện?"
"Các ngườii không nghe nói sao? Năm trước khi Lưu Quyền chết, chuyện Lưu gia có ma quỷ lộng hành?"
"Nói làm gì chứ, chuyện kia thôn ta có người nào không biết? Còn cần cậu nói?"
"Tôi ý là, lão Lưu đầu chẳng lẽ cũng giống Lưu Quyền vậy, không lẽ lại bị quấy rối?"
"Đoán chừng là vậy, nếu không nhà lão Lưu sao lại chỉ dừng một ngày quan? Có lẽ là sợ lại xảy ra vấn đề gì."
Nghe những người này nói một chút, tôi lập tức nhớ tới hai năm trước khi Lưu Quyền chết, anh trai hắn Lưu Thái mặc cho lão Lưu hết sức phản đối vẫn một mực tổ chức tang sự. Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ khi đó Lưu gia vốn nghèo, nhưng Lưu Thái dám bán đi ba gánh gạo nhà mình để làm tang lễ cho Lưu Quyền
Lưu Thái nói, Lưu Quyền là em trai ruột hắn, khi còn sống làm sai đến đâu nhưng chết rồi mọi thứ cũng qua rồi, cho dù có phải đập nồi bán sắt hắn cũng phải đưa tang em mình. Quan tài cũng không tính là quan tài loại tốt, thế nhưng là hắn bỏ tiền mua về, áo liệm cũng là áo bảy tầng. Thậm chí nhảy qua chậu than, xướng pháp, những thứ này tiêu phí một khoản tiền lớn cũng nhất định làm.
Lúc đó Lưu Thái khóc lóc vô cùng bi thảm, có thể thấy tình cảm anh em vô cùng khăng khít.
Chẳng qua là, khi tang lễ này chuẩn bị xong, lúc chuẩn bị khiêng linh cữu đi liền xảy ra chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.