Bắt được Lưu Quyền lại để chạy mất tiểu quỷ. Tôi gãi đầu, nhìn ông hỏi: "Ông tên này nên xử lý như thế nào?"
Ông nội tôi bình chân như vại đi tới bên người Lưu Quyền, không giận tự uy làm hắn bị dọa sợ đến toàn thân run lẩy bẩy. Trên dưới quan sát hắn một chút, ông nói: "Tiểu tử ngươi lại còn dám trở về tới quấy rối, hù chết cha ruột còn chưa bị quỷ sai bắt đi?"
Lưu Quyền hồn phách có chút run rẩy: "Ta, ta ở trên địa bàn của ông, quỷ sai sao có thể tới bắt?"
Ông nội tôi bất chợt ngẩn người, thở dài một tiếng: "Quên, ta chính là Âm quan, quả thật là không có quỷ sai nào đến đất của ta bắt người đi. Mặc dù nói cha cậu thọ vận đã tẫn, nhưng cậu cũng không nên hù chết ông ta, như vậy thì loạn mất. Vả lại, ta cho cậu về báo mộng chứ có bảo cậu đi hù chết cha ruột đâu. Nói ra ngay cả ta cũng có trách nhiệm."
Nhắc tới chuyện này, biểu tình dữ tợn trên mặt Lưu Quyền lại xuất hiện: "Ta có về báo mộng, nhưng cái con mẹ thúi kia không tin ta, ta chỉ có thể hiện thân nói với cha. Ai biết ông ta sợ hãi như thế, chết ngắc luôn."
Ông nội tôi liền tức giận: "Vậy nên cậu liền đâm lao phải theo lao, nhập thân hại người? Cậu chưa từng nghĩ hại càng nhiều người tội nghiệt sẽ càng tăng sao? Chẳng lẽ cậu không muốn đầu thai làm người tốt?"
Lưu Quyền giãy giụa một chút, phát hiện cánh tay giống như bị nam châm hút cục sắt, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117015/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.