Ông nội buộc xong bù nhìn lại một mình đi ra ngoài đến tận lúc chạng vạng tối mới trở về.
Tôi ở nhà rảnh rỗi xem tivi phát chán, nhìn thấy ông trở lại thì hết sức phấn khởi chạy ra kéo tay ông, thần thần bí bí hỏi: "Ông nội, buổi tối chúng ta sẽ hành động phải không?"
Ông tôi cười ha hả: "Muốn đi à?"
Tôi gật đầu: "Muốn ạ."
"Không sợ?"
"Không sợ!"
"Đi cũng đừng tè ra quần."
"Tè ra quần là Cam Thành Hùng."
"Vậy được, ông dẫn con đi."
"Con giúp ông khiêng bù nhìn."
Ông nội chắp tay sau lưng đi trước mặt, tôi khiêng theo người rơm đi ở phía sau. Hai người lặng lẽ, âm thầm tiến vào Đông Sơn.
Không biết sẽ thế nào nhưng vừa vào đến Đông Sơn tôi liền cảm thấy sợ hãi. Có lẽ ở đất này có quá nhiều tà tính, mỗi lần tới tôi đều không tự chủ được mà run sợ. Đi phải đi trái một hồi, lại đi đến khối đá kì quái kia.
Chính tôi cũng chẳng thể nhớ được rốt cuộc đã là lần thứ mấy tôi đến nơi này. Chỉ nhớ lần đầu tiên mò đến suýt nữa thì bị tóm chặt bên trong mộ, lần thứ hai đụng phải một nhóm người chết, lần sau đó lại thấy một tên tiểu quỷ. Tôi nghi ngờ tảng đá kia liệu có phải tụ yêu thạch trong thuyền thuyết hay không, nói không chừng một ngày nào đó lại văng ra một cái đầu đá cũng nên.
Lúc tôi cùng ông nội đi đến chỗ hòn đá trời vẫn còn chưa tối hẳn. Ông đem cái hòm thuốc để ở một bên, móc ra một tờ giấy trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-quy-y/1117016/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.