Cổ họng tôi khô khốc, mất một lúc mới phun ra được một câu.
"Chúng ta đi cứu cô ấy."
"Không được." Tiểu Hà khẽ lắc đầu, "Cậu không thể đi."
"Tại sao?"
"Chỉ có đại thiếu gia mới có thể cứu tiểu thư."
Tôi khó hiểu.
"Đừng hỏi nữa, đi tìm đại thiếu gia đi!"
"Chị thì sao?"
"Tôi ở đây chờ cậu."
"Tại sao chị không đi cùng em?"
"Tôi mà đi là mất mạng ngay." Tiểu Hà lắc đầu, nắm lấy tay tôi, cầu khẩn nói, "Tiểu Duẫn, nhớ kỹ, ngoại trừ đại thiếu gia ra thì cậu không được nói với bất kỳ ai khác rằng tôi là người bảo cậu đi."
Tuy tôi không rõ vì sao, thế nhưng thời gian không đợi người, không thể làm gì khác hơn là gật gật cái đầu.
"Đi mau!" Tiểu Hà đẩy tôi một cái. Tôi bước ra khỏi phòng, quay đầu lại, thấy cô ấy vẫn đang bi ai nhìn mình.
Cánh cửa tự khép lại, ngăn cách hai bọn tôi.
Tôi quay đầu trở lại, liều mạng chạy về phía trước. Trong đầu trong miệng không ngừng vang lên một cái tên.
"Trần Lập Châu."
"Trần Lập Châu."
"Trần Lập Châu!"
Xa xa bỗng hiện lên một bóng dáng quen thuộc, trong lòng tôi chấn động, liều mạng chạy như bay qua đó.
Mắt thấy sắp tới được chỗ người kia, dưới chân lại mất thăng bằng, tôi ngã nhào ra, đầu đập mạnh xuống đất, cằm cùng miệng nóng rát kinh khủng, đầu óc váng vất.
Người kia đỡ lấy tôi, "Tiểu Duẫn!"
Tôi phát ra âm thanh ú ớ, "Nhanh, nhanh, đi cứu tam tiểu thư. Ở, bụi hoa!"
Miệng tôi đau đến chảy máu. Còn đang định nói tiếp, thế nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-phu-phu/588077/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.