Chờ đến khi Thích Thất trở lại thương hội, vừa mở cửa phòng, Thẩm Húc còn đang nằm trên giường ngáy o o. Y ngẩng đầu liếc nhìn ngọc đỏ, vẫn treo ổn.
Y gỡ ngọc đỏ kia xuống, lại đổi ngọc quyết vừa rồi treo lên, lúc này Thẩm tiểu công tử mới có động tĩnh. Chỉ thấy hắn duỗi người đầy khoa trương, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, ngáp hỏi: “Ngươi ra ngoài à?”
Thích Thất nhìn chằm chằm hắn thật lâu, đáp lại một cách nhàn nhạt: “Không phải ngươi đi theo một đường sao?”
“Sao ngươi biết?! Thân thủ của ta tốt như vậy, trước kia cũng chưa từng có ai phát hiện!” Thẩm Húc vừa sợ vừa khó hiểu, cá chép lộn mình bật dậy.
“Ta cảm nhận được hơi thở của Ngọc đỏ, trừ ngươi ra, ta không nghĩ ra còn có ai sẽ đụng tới nó.”
Thẩm Húc theo dõi người ta bị phát hiện, tự biết đây cũng quá mất mặt! Hắn luôn cảm thấy lời này của Thích Thất có chứa ý tứ trào phúng hắn, Thích Thất còn chưa tỏ vẻ gì, hắn lại đưa cho đối phương ánh mắt xem thường: “Ta thấy ngươi bình thường như hũ nút, hôm nay lại bắt đầu ra ngoài chạy, ta đây không phải tò mò sao... Hơn nữa là ai lời thề son sắt muốn bảo vệ sát bên?!”
Thích Thất chỉ chỉ ngọc đỏ đã gỡ xuống: “Có ngọc đỏ này, Yêu linh bình thường không đến gần ngươi được. Hơn nữa ta đã đặt kết giới ở bốn phía thương hội này, bên trong là sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Lần này ta ra ngoài, lại tìm được cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-khe/2519164/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.