Chương trước
Chương sau
Bà cho biết tối hôm trước trợ lý của Cố Trường An đã xúc phạm đến Dung Hủ trong khách sạn, bà tức giận mắng chửi: "Tiểu Phi, bố của con vẫn là trưởng lão, thành tâm thành ý mời hắn đến dùng bữa, là cho hắn mặt mũi, ngược lại thì hắn cũng đáng khen lắm, để cho một tên trợ lý xúc phạm em gái con!"

Dung Chính Phi thấy sơ đại tiểu thư thiên kim trong nhà luôn, trợ lý của Cố Trường An đã theo hắn mấy năm, lá gan cũng không lớn, thật sự không giống kẻ ác. Ngoài miệng hắn đáp ứng mẹ, xoay người gọi điện cho Cố Trường An, nhưng không liên lạc được.

Cố Trường An ôm Cố Sở trên giường bệnh nằm ngủ trưa, ngủ một giấc tỉnh lại thấy mình đã khỏe lại, dù chỉ là một giây thôi hắn cũng không muốn ở lại bệnh viện. Tâm trạng Cố Sở đang rất xấu, nằm một buổi trưa cau mày không chịu ngủ, Cố Trường An không nỡ buông cậu ra, thấy cậu lên xe có chút bối rối, liền kêu tài xế lái xe vu vơ không có mục tiêu đi vòng quanh Bắc Kinh, có cuộc gọi đến cũng không thèm để ý, mất hơn một tiếng một dỗ cậu ngủ được, sau khi đặt cậu lên giường ngủ của khách sạn, cuối cùng hắn đã có thể giành thời gian để giải quyết chút chuyện lặt vặt.

Hắn hẹn Dung Chính Phi gặp nhau tại một phòng tập quyền anh, Dung Chính Phi khẳng khái nhận hẹn, hai người gặp nhau không nói hai lời đã nhào vào đánh nhau. Cố Trường An bụng đầy lửa giận, Dung Chính Phi là nhân vật không chịu nhận thất bại, chống đỡ được nửa giờ, thực tế sau khi chuyển nghề, anh ta đã không còn là đối thủ của Cố Trường An nữa.

Đã hơn mười giờ đêm, trong phòng tập yên tĩnh, tiếng nắm đấm của hắn phi thường mạng mẽ, Cố Trường An ra tay rất tàn nhẫn, Dung Chính Phi gọi hắn dùng một cây gây đánh vào bụng, lập tức quỳ xuống, anh ta không thể chịu đựng được nữa, mắng: "Mẹ nó cậu uống lộn thuốc hả?!"

Cố Trường An mắt lạnh nhìn xuống, thở hồng hộc, nói: "Cậu không biết hôm qua trong rượu bỏ thuốc gì sao?"

Dung Chính Phi cảm thấy lá lách của mình đang chảy máu, đứng lên cũng khó khăn: "Cái gì mà bỏ thuốc, cậu đang nói nhảm cái gì vậy!"

Cố Trường An tháo găng tay ra, không muốn nhiều lời, Dung Chính Phi còn cố tình đuổi theo: "Đêm qua lúc Tiểu Hủ đưa cậu trở về, cùng với trợ lý của cậu, là Tiểu Từ, xung đột với nhau, cậu có biết không?"

Cố Trường An ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ lo chạy lấy người, Dung Chính Phi không bước xuống đài được: "Này, trợ lý của cậu phi lễ với em tôi, không định nói gì sao?!"

Cố Trường An xoay người nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo: "Dung Chính Phi, trông chừng em gái cậu cẩn thận chút, nếu không sớm muộn gì cậu sẽ là người đi nhặt xác cho cô ta đấy."

"Không phải, cậu có ý gì hả?!" Dung Chính Phi cũng rất tức giận.

Cố Trường An cười lạnh nói: "Dẫn cô ta đến gặp bác sĩ đi, đừng tiết kiệm tiền thuốc. Đừng phụ tình cảm anh em tôi dành cho cậu, hai ta không còn là bạn nữa."

Với tư thái ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy của hắn, Dung Chính Phi chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nghênh ngang rời đi.

Đắc tội với nhà họ Dung đương nhiên là không có chỗ tốt, dân chúng không đấu lại quan, Cố Trường An vẫn luôn nhường nhịn Dung Chính Phi ba phần, nhưng cũng có giới hạn, người làm ăn Giang Nam không việc gì phải kiếm đến chuyện này, có điều, bối cảnh Cố gia của Cố Trường An từ trước tới nay không biết sợ ai cả, là vì lòng khoan dung, không phải sợ hãi, Dung Chính Phi đều hiểu rất rõ.

Sau khi Cố Trường An đi ra khỏi phòng tập, hắn được đưa tới bệnh viện để gặp Từ Trăn, ký ức về đêm hôm trước khiến hắn rất hối hận, thuốc kích dục kích thích ham muốn trong hắn, quả thực hắn không biết người hắn bắt được kia là ai, nhưng hắn cảm nhận được người kia không hề phản kháng.

Chỉ riêng chuyện này thôi, Từ Trăn không thể giữ lại được nữa.

Ngay cả khi hắn có thể ấn Cố Sở lên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của văn phòng để cầu hoan, thì đám người làm công ăn lương của hắn trong toà nhà này phải tuân theo quy tắc của công ty, cấm yêu đương chốn công sở, một khi bại lộ, một trong hai người phải nghỉ việc ngay lập tức. Cố Trường An vô tình đi chứng thực lý do vì sao Từ Trăn không phản kháng, hắn là chủ nhân nhà họ Cố, có thể chăm sóc họ lúc gặp khó khăn, nhưng không có nghĩa vụ phải lo cho chuyện tình cảm của họ. Từ Trăn sẽ được bồi thường cứng đáng, hoặc một năm tiền lương được tăng thêm, hoặc một cơ hội được ra nước ngoài đào tạo sâu, nếu cần thiết, hắn sẽ đề cử cho anh ta một công việc mới, làm trợ lý, không thể nghỉ ngờ năng lực làm việc của anh ta, nếu có thể trung thành, sẽ là một ưu thế. Mất đi anh ta có lẽ là tổn thất với Vinh Thịnh tổn thất, nhưng cũng may trước đó Anna đã đảm nhận trước nhiệm vụ của một trợ lý văn phòng, công việc của công ty trong giai đoạn này sẽ không bị ảnh hưởng.

Có thể hoá giải tai họa ngầm là chuyện tốt, suy nghĩ của Cố Trường An gần như rất máu lạnh, cho dù cần phải làm cho Cố Sở yên tâm hơn.

Lúc hắn đến bệnh viện đã là nửa đêm, thời gian thăm hỏi đã kết thúc từ lâu, hắn rất ngạc nhiên khi biết Từ Trăn đã tự động xuất viện vào buổi trưa, bác sĩ phụ trách còn nói với hắn sau khi người đi không được bao lâu lại có người đến tìm, giống như kẻ thù, dẫn đầu là một cô gái khoảng tầm hai mươi mấy tuổi.

Đó có lẽ là Dung Hủ. Chắc chắn trước đó vì để đuổi người đi, Từ Trăn đã xúc phạm đến cô ta, cái mụ bà điên cố chấp kia, hắn đã rất mong đợi cô ta đến làm loạn.

Từ Trăn nội liễm mà nhạy bén, điểm này giúp anh ta né tránh được nhiều mối nguy, Cố Trường An đã nghĩ rằng anh ta sẽ quay lại giải thích trước.

Nhưng mãi cho đến mười ngày sau của tháng hai, Từ Trăn vẫn không xuất hiện, hoàn toàn bặt vô âm tín.

Cố Trường An bận rộn công việc nên không thể chăm sóc cho Cố Sở mấy ngày nay, nào còn thời gian đi quan tâm đến kẻ khác. Hắn để lại đủ người canh giữ Cố Sở, lên kế hoạch đưa người ra nước ngoài càng sớm càng tốt.

Cố Sở đã cố gắng không để bản thân để tâm vào những chuyện vụn vặt, nhưng chất lượng giấc ngủ của cậu ngày càng đi xuống, suốt đêm cậu không thể nhắm mắt vào giấc được, như thế có gì đó đang cảnh cáo cậu, khiến cậu luôn trong trạng thái tỉnh như sáo diều, chờ đợi không biết vận mệnh sẽ trôi về đâu.

Arthur nói với Cố Trường An trong lần khám sức khỏe 6 tháng ràng thai nhi rất nhỏ, cơ thể mẹ thiếu máu và thiếu chất đạm, đây là hiện tượng suy dinh dưỡng. Đối mặt với Cố Sở, hắn có chút áy náy, nhưng càng có nhiều sự khó hiểu hơn, vì sao đôi vợ chồng này lại để ý giới tính thai nhi đến vậy. Anh ta kê đơn cho cậu một số loại thuốc để cải thiện tình trạng thiếu máu, vì vậy hàng ngày Cố Sở uống thuốc nhiều hơn ăn cơm, nhưng tóm lại cậu vẫn sẵn lòng uống hết, Cố Trường An cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa đến nỗi bung bét, huống chi còn có Cố Thừa, nhóc sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu—— có lẽ cậu vẫn luôn như vậy.

Sau khi rời Bắc Kinh, Cố Sở và Cố Thừa đã có hai cuộc trò chuyện qua video, cậu bé 10 tuổi đang lo lắng về những điều vượt quá tuổi của mình, nhóc nói với Cố Sở mẹ nhóc không thích em trai, muốn đi phá thai, nhóc không muốn mẹ bỏ em trai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.