"Chỉ cần mẹ nguyện ý sính em trai ra, sau này em sẽ ngoan, chuyện gì cũng nghe theo hết!" Cố Thừa nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ háo hức, "Em rất cô đơn, em muốn có em trai."
Nhóc nói ra những lời này, Cố Sở vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh: "Em có nghĩ rằng, nếu em trai biết mình sinh ra thì không có mẹ, có lẽ nó sẽ không muốn nữa."
"Không, em ấy có mẹ, em cũng có mẹ, mặc dù mẹ không đến gặp em, nhưng anh đã từng gặp mẹ rồi mà, hơn nữa anh còn nói mẹ rất yêu em."
"Cậu ta đã bỏ rơi em."
"Mẹ không bỏ rơi em!" Cố Thừa có vẻ cáu kỉnh, đây là lần đầu tiên, nhóc phản bác lại anh trai quyết liệt như vậy, "Mẹ yêu em! Ngay cả khi mẹ không bao giờ xuất hiện, em cũng biết mẹ rất yêu em!"
Thằng bé sắp khóc, đứa trẻ non nớt và nhạy cảm nay đã bị chọc đến nơi dễ tổn thương nhất, từ 'mẹ' là nỗi đau vĩnh viễn của nó.
Cố Sở phải lấy cớ đi rót nước để rời đi, nếu không cậu sẽ không giấu nổi được mình nữa, cũng sẽ khóc theo thằng bé luôn.
Dù rất đang đối mặt với nhau, nhưng hai người chẳng còn lời nào để nói, Cố Trường An vẫn cố gắng hết sức dành thời gian để trở về nhà vào buổi tối. Sự phản kháng thụ động của Cố Sớ khiến hắn có phần cáu kỉnh, nhưng cuối cùng cậu cũng không đề cập đến chuyện bỏ đứa bé nữa, Cố Trường An cảm thấy ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-do/3281937/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.