Lâm Yên nhìn chằm chằm vào “mình” trên màn hình, trong lòng dần dâng lên một cảm giác quái dị.
Cảm giác này hoàn toàn không giống như chỉ là bị mất trí nhớ ngắn hạn, mà giống như cô bị người ta trắng trợn cướp mất “nhà” vậy.
“Đúng rồi Lâm Yên, đúng lúc tối nay đoàn làm phim có một buổi liên hoan, cô nhớ tới tham gia đấy nhé!” Lời mời của Phùng An Hoa kéo Lâm Yên ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
“À...
vâng ạ vâng ạ.” Lâm Yên lập tức quẳng đi những suy nghĩ bừa bộn trong đầu mình.
“Cô đi gì qua đó?” Bùi Nam Nhứ đột nhiên hỏi Lâm Yên.
“Tôi đi tàu điện ngầm.” Lâm Yên đáp.
Bùi Nam Nhứ nghe vậy liền nhíu mày, nói: “Chỗ đó có vị trí khá xa trung tâm, không gần bến tàu điện nào cả.
Nếu cô đi tàu điện ngầm sợ sẽ phải đi bộ rất xa.
Hay là, cô đi chung xe với tôi?” Lâm Yên nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay một giây sau đó, cô lập tức lắc đầu nguây nguậy: “Không cần không cần đâu! Tôi có thể tự đi được!” Đùa gì vậy! Vất vả lắm cô mới sống yên ổn được một tuần, đi chung nhỡ đâu lại vô tình gặp biến cố gì đó thì cô phải tìm ai để kêu đây? Lúc này, vẻ mặt của Phùng An Hoa đứng một bên nãy giờ hơi thay đổi.
Bùi Nam Nhứ bình thường tuy có vẻ dịu dàng lịch sự lễ độ, thế nhưng trên thực tế lại luôn giữ khoảng cách và cấp bậc với người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478638/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.