Lần cô chạm mặt Hàn Dật Hiên cũng chỉ là ngẫu nhiên...
Ai mà ngờ, ông trời đã không chơi thì thôi, một khi đã chơi thì sẽ chơi lớn như vậy! Đoàn làm phim muốn đuổi kịp tiến độ cho nên phân ra hai tổ A, B quay cùng một lúc.
Lâm Yên ở tổ 3, còn những người khác ở tổ A, đoán chừng đám người này quay phim ngay bên cạnh, đúng lúc có buổi liên hoan nên ngồi chung xe của đoàn làm phim đi tới chỗ tổ chức.
“A...
không...
không cần đâu...
tôi tự đi là được rồi...” Trên mặt Lâm Yên viết hai chữ từ chối.
Thẩm Triều Mộ thấy dáng vẻ Lâm Yên nhìn bọn họ cứ như nhìn thấy phải rắn độc thì không khỏi thấy hơi buồn cười: “Cô chắc chứ? Chỗ này rất hẻo lánh, không gọi được xe đâu.
Nếu như cô muốn đi bộ tới chỗ có xe thì sợ có khi trời tối mất rồi.” Lâm Yên vô thức liếc nhìn cái chân trái của mình rồi khẽ nhíu mày, tình trạng chân của cô hiện tại không thể đi bộ xa được.
Hơn nữa, đoàn làm phim chắc chắn không thể sắp xếp cho cô một mình một xe được.
Thẩm Triều Mộ thấy thế liền cong môi nói: “Cô muốn tiếp tục đứng ở đó hay là lên xe đây, lỡ bị ai đó chụp được thì...”
Cuối cùng Lâm Yên chỉ có thể nhắm mắt cắn răng bước lên xe! Dù sao thì ngồi trong xe cũng không bị chụp được, thậm chí còn đỡ tốn tiền bắt xe! Chiếc xe Van này cực kì rộng rãi, khoang xe phía sau có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478639/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.