“Để ý.” “Có muốn tôi giúp cô giải quyết bọn họ không?” Đó là câu trả lời của Bùi Duật Thành lúc đấy, cái anh để tâm là những kẻ bắt nạt, nhục mạ cô.
Bùi Duật Thành không phủ nhận là bởi vì anh thật sự nghĩ sẽ làm như vậy, hay là vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ không tin anh cho nên anh không giải thích? Tuy sự thật là một vũng bùn bẩn thỉu, nhưng tận sâu trong đó vẫn le lói một chút ánh sáng.
“Khụ...” Bùi Duật Thành ho khan liên tục.
Lâm Yên thấy thể thì giận dữ gầm lên với đám đàn em của Bùi Duật Thành: “Này, người ta đã hộc ra máu rồi mà các người vẫn còn ngây ra đó! Mau gọi bác sĩ!” Đám người tự dưng bị hét vào mặt: “...” Chẳng phải vừa rồi cô chính là người hận không thể giết chết lão Đại của bọn này sao? “Chẳng lẽ tin đồn ngài bị bệnh nặng đến hôn mê bất tỉnh gì đó là thật sao?” Sắc mặt của Lâm Yên trở nên nghiêm trọng.
Bùi Vũ Đường nghe vậy lập tức nhảy ra: “Chị dâu, chuyện này chị không cần lo đâu! Chỉ cần chị ở bên cạnh anh trai em, không cãi nhau đòi chia tay là đảm bảo anh nhà em sẽ khỏe như trâu luôn!” Cái quỷ gì vậy? Lâm Yên trợn trắng mắt với Bùi Vũ Đường: “Cậu làm như tôi là linh đan diệu dược ấy?” Ngay tức khắc Tần Hoan, Tinh Trầm, Trình Mặc đều đồng loạt quay sang nhìn Lâm Yên, trên mặt như viết rõ mấy chữ: Không sai, cô chính là linh đan diệu dược đó! “Tôi hỏi nghiêm túc!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478559/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.