Im lặng thật rồi này..
Thật sự không kêu nữa rồi.
Đồng hồ gì mà kỳ diệu thể @_@??? Lẽ nào cô là linh đan diệu dược thật à??? Lúc này, Trình Mặc vừa nghe xong một cuộc điện thoại thì đi tới, báo cáo với Bùi Duật Thành: “Ngài Bùi, giáo sư Wilson cùng với đội ngũ bác sĩ đã tới, hiện tại đang ở trong Vân Gian Thủy Trang.
Ngài có muốn để ông ấy kiểm tra tình hình sức khỏe...”.
Không đợi Bùi Duật Thành lên tiếng, Lâm Yên đã giành nói trước: “Bác sĩ tới rồi à? Mau mau để bác sĩ xem bệnh cho ngài Bùi đi!” Trình Mặc nghe xong liền chần chừ nhìn Bùi Duật Thành.
Bùi Duật Thành xưa nay vốn không thích đám thầy thuốc này, nếu không phải trong tình huống đã mất ý thức thì sẽ tuyệt đối không cho phép bọn họ tới gần.
Bùi Duật Thành: “Chuẩn bị xe đi!” Nghe anh nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi tốt rồi, hồi phục rồi, cuối cùng thiên hạ cũng thái bình rồi! Cuối cùng bọn họ cũng không cần phải sống cuộc sống lúc nào cũng sợ mất mật, sểnh ra là máu chảy thành sông nữa rồi! Hòa bình muôn năm! Thức ăn cho chó muôn năm! Thế nhưng chỉ có mình Quý Lan vẫn quy tại chỗ, nét mặt càng thêm ấm trầm.
Trong Vân Gian Thủy Trang.
Trên người Bùi Duật Thành cắm đủ loại ống dẫn, anh đang được kiểm tra sức khỏe một cách cặn kẽ toàn diện.
Quá trình kiểm tra không thể bị quấy rầy nên Lâm Yên phải chờ ở khu vườn phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478560/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.