Ngón tay của Bùi Duật Thành tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt kính gọng vàng ánh lên một tia sáng lạnh: “Bởi vì điều đó đối với cô hay là với tôi đều tốt.” Lúc này Lâm Yên đã hoàn toàn hiểu ý của Bùi Duật Thành, anh muốn coi cô thành chim hoàng yến nhốt trong lồng sao? Lâm Yên cũng lạnh sắc mặt, nói: “Ngài Bùi, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm cái gì đó rồi! Chúng ta đã chia tay, hơn nữa, kể cả chúng ta chưa chia tay thì ngài cũng không có quyền sắp xếp cuộc sống của tôi!” “Vậy nên, câu trả lời của cô là?” Bùi Duật Thành nhìn cô.
“Tôi từ chối!” Lâm Yên không do dự đáp lời.
Bùi Duật Thành nghe vậy liền trầm mặc, sau đó dùng ngón tay đè lên gọng kính của mình rồi nhẹ nhàng đẩy nó lên: “Cô Lâm, cô sẽ đồng ý.
Sáng sớm mai tôi sẽ chờ cô ở Vân Gian Thủy Trang.” “Bùi Duật Thành!” Không đợi Lâm Yên nói cho rõ ràng, Bùi Duật Thành đã đứng lên rời khỏi vườn hoa.
Sắc mặt Lâm Yên lập tức trở nên khó coi.
Tại sao Bùi Duật Thành lại đột nhiên như trở thành một người khác vậy? Hay là có thể nói...
Đây mới thật sự là anh? Cô đã sớm đoán được chuyện này, có ánh sáng tức sẽ có bóng tối.
Trên thế giới này làm sao có thể có một người hoàn mỹ không chút sứt mẻ nào như vậy? Bùi Duật Thành quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không chân thật.
Nhưng đó cũng là vì từ trước đến giờ cô mới chỉ thấy được mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478544/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.