Chú cảnh sát gì kia ơi, những gì bọn họ nói là sự thật đấy...
Ông chú cảnh sát ghét bỏ nhìn đám con trai đang nước mắt nước mũi tùm lum gào khóc, nói: “Thế ý của mấy cậu là cô bé này cũng tham gia đánh nhau, cùng với mấy đứa kia đánh các cậu?” Cảnh sát vừa nói vừa chỉ vào đám Bùi Vũ Đường.
Tống Diệu Nam nghe vậy thì thành thật lắc đầu như trống bỏi, mấy người khác thì đồng thanh hô: “Không phải! Là một mình cô ta đánh bọn tôi!” Ông chú cảnh sát: “...” Đừng nói đến ông chú này, mà ngay cả mấy đồng nghiệp khác của ông chú cũng không nghe nổi nữa.
Một nữ cảnh sát đứng phía sau nghiêm mặt nói: “Mấy cậu nói vậy mà cũng nghe được sao? Một cô gái như cô ấy mà lại đánh mấy cậu thành ra như thế này? Mấy cậu nói đi, cô ấy dùng cái gì đánh các cậu thành như thế này?” Tống Diệu Nam yếu ớt nói: “Không...
không dùng cái gì cả.” Ông chú cảnh sát tức đến mức bật cười, lập tức sải bước đi tới kiểm tra sơ bộ vết thương của bọn họ: “Giờ các cậu nói với tôi là một đứa con gái có thể tay không đánh các cậu thế này? Muốn bịa cũng phải hợp lí một chút chứ!” Lâm Yến đứng bên cạnh vừa nghe vừa gật gù: “Đúng vậy đúng vậy, chú cảnh sát nói không sai...” Đám người Bùi Vũ Đường hết cậu nhìn tôi, lại tôi nhìn cậu, cứ thể đứng đó im thin thít ngoan ngoãn nhìn “đại lão” trước mắt, không dám nói trái lời.
Nói thật, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478517/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.