Cô gái này đội mũ lưỡi trai, mặc đồ thoải mái, đeo một túi vải bố, cả người lẫn gương mặt đều trắng nõn sạch sẽ không chút vết bẩn nào.
Thậm chí dù là tóc hay quần áo đều rất chỉnh tề, chỗ được coi là bị thương duy nhất là phần mu bàn tay hơi hồng hồng.
Một chú cảnh sát tầm tuổi trung niên cầm sổ ghi chép đi tới trước mặt hàng người này, ánh mắt đảo qua đảo lại từng người một.
Bên phe Bùi Vũ Đường chỉ có một mình Bùi Vũ Đường là bị thương, những người khác ai nấy đều khỏe mạnh bình thường.
Thế nhưng, bên phe Tống Diệu nam lại không như vậy, hầu như tất cả các thành viên đều bị thương.
Tổng Tử Nghĩa còn được chuyển thẳng vào bệnh viện...
Vừa nhìn là biết đám người Tống Diệu Nam ở thế yếu, bị đám người Bùi Vũ Đường đánh.
Chú cảnh sát âm thầm phán đoán, thế nhưng khi nhìn về phía Lâm Yên thì chú cảnh sát hơi ngẩn ra.
Hiển nhiên là đám mấy thằng nhóc này đánh nhau, còn cô bé này là người trông thấy xông vào khuyên can.
Thế nên chú cảnh sát nhìn “cô bé” ngoan ngoãn đáng yêu đứng lẫn trong đám người, nhỏ nhẹ từ tốn nói: “Cô bé, cháu đi ra đây nào.” Lâm Yên chớp mắt một cái, ngoan ngoãn đi ra: “Dạ...” Chú cảnh sát thấy Lâm Yên ngoan ngoãn như vậy, lại nhìn chỗ mu bàn tay đỏ hồng của cô thì nghiêm túc khuyên: “Cháu là người gọi điện báo cảnh sát đúng không? Một cô gái như cháu lần sau thấy có đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478516/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.