Lỡ để Bùi Duật Thành biết được thì thằng nhóc Bùi Vũ Đường coi như xong đời.
Mà dù sao đi nữa lần này Bùi Vũ Đường cũng không hề làm sai gì cả, từ đầu tới cuối đều cố gắng nhẫn nhịn không đánh nhau.
Chuyện này thật sự không thể trách cậu ta được.
Đám Tống Diệu Nam không nghe được lời Lâm Yến nói, đám bọn họ vẫn còn đang kêu oan dậy trời.
Lâm Yên nheo mắt, lạnh giọng nói: “Tôi nói yên lặng! Không nghe rõ à?” Hơi lạnh ùn ùn kéo tới khiến đám người Tống Diệu Nam im như thóc trong nháy mắt, cả người run cầm cập nhìn chằm chằm Lâm Yên.
Đồn cảnh sát yên ắng trở lại.
Lâm Yên trừng mắt với đám người rồi nhìn về phía ông chú cảnh sát, nói: “Thật xin lỗi chú cảnh sát, vừa rồi cháu không nói thật! Đúng là cháu đã đánh mấy tên này, là một minh cháu đánh! Không liên quan đến bọn họ.” Bùi Vũ Đường nghe vậy lập tức biết Lâm Yến thừa nhận là vì mình.
Cậu ta nâng cái mặt đang sưng phù của mình lên, trong mắt đong đầy sự cảm động và sùng bái.
Bùi Vũ Đường: “Ba”.
Lâm Yên: “Câm mồm!” Bùi Vũ Đường: “Dạ...” Ông chú cảnh sát hết sức sửng sốt, nghe Lâm Yên nói xong liền nghiêm mặt lại: “Cô bé, có phải cháu bị mấy người này đe dọa đúng không? Cháu không phải sợ, có chuyện gì cứ nói với chú!” Đám người Tống Diệu Nam: “...” Làm ơn đi, người bị đe dọa là bọn này này! Ánh mắt vừa rồi...
thật sự là dọa chết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478518/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.