Hừm, sao cô lại không quản được cái tay của mình chứ! Lâm Yên chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng đau lòng nói: “Bây giờ tôi trả lại cho cậu, còn kịp không?” Bùi Vũ Đường càng tỏ vẻ đau lòng hơn: “Không còn kịp nữa rồi, di động đã bị tịch thu, thẻ cũng bị khóa, có trả lại cũng không nhận được!”
Lâm Yến: “...”
Này thì cái tay hư này! Cái tay hư này! Tự dưng nhận tiền lì xì của cậu ta làm cái gì! Trên ghế sofa, Bùi Duật Thành nhìn về phía hai người đang nhỏ to thì thầm trước cửa, nói: “Cô Lâm, tìm tôi có việc sao?” Bùi Vũ Đường nhanh chóng đẩy Lâm Yên ra: “Nhanh nhanh nhanh, anh của em gọi chị đấy!” “Cậu, cái tên hai ba này!” Lâm Yên nghiến răng nghiến lời trừng cậu ta, sau đó lúng ta lúng túng trả lời Bùi Duật Thành: “À...
có có, là có chuyện tìm ngài! Có một chuyện rất lớn cần tìm ngài!” Thôi vậy thôi vậy...
Ai bảo cô là loại người coi việc giúp người làm niềm vui chứ! Vì để giữ gìn tình yêu và lẽ phải, vì lý tưởng cao đẹp của tuổi trẻ, liều mạng nào! Nhưng mà, trong tình huống này nếu cô khuyên nhủ Bùi Duật Thành có khi lại thành dẫn lửa thiêu thân.
Vậy nên, không thể nói thẳng là cô tới cầu xin giúp Bùi Vũ Đường được.
Bảy ngày không liên lạc mà lại đột nhiên chạy tới là để cầu xin cho người khác, nghe mà được sao? Hình tượng “thâm tình” cô xây dựng chắc chắn sẽ vỡ nát.
Cho nên, trước khi cầu xin thì cô phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-ap-co-em-ngot-ngao-co-anh/3478423/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.