Chương trước
Chương sau
Vẫn nhờ có Bùi Nam Như đứng một bên dùng ánh mắt ra hiệu, đồng thời đưa tay ngắn lại thì mới ngăn được hai người vệ sĩ kia.

Tuy đây không phải lần đầu tiên Lâm Yên tiếp xúc “thân mật” với Bùi Duật Thành, lần trước cô còn ngã thẳng lên người anh, lần trước nữa thì sờ tay người ta trong bệnh viện, lần trước trước nữa thì càng không biết đã làm ra những gì “đại nghịch bất đạo” trong căn biệt thự này.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Lâm Yên chủ động tới gần Bùi Duật Thành trong trạng thái tỉnh táo.

Hơn nữa còn nói những lời buồn nôn như vậy, quả thật cô đã ném hết thể diện đi rồi!

Lúc này, trên người Bùi Duật Thành chỉ mặc một bộ đồ ở nhà mỏng manh.

Tuy cô đã dùng tay để chống lên ghế sofa tránh không đè lên người Bùi Duật Thành, nhưng tay còn lại cứ thể đặt lên bụng anh.

Dù có cách một lớp vải mỏng nhưng vẫn có thể cảm nhận được những cơ bắp rắn chắc bên dưới.

Mẹ ơi! Chết rồi! Lâm Yên diễn xong hình tượng thâm tình” vội vàng muốn đứng dậy, thế nhưng do quá khẩn trương nên bị trượt tay một cái, trượt xuống bên dưới...

Thành ra, hai cái tay của cô đang không lại tự tìm đường chết đè hẳn lên người anh...

Lâm Yên nhìn bộ quần áo bị mình làm cho nhăn nhúm của anh, trong lòng cảm thấy thật tội lỗi! “Xin lỗi xin lỗi...

tôi không cố ý!” Lâm Yến âm thầm tự phỉ nhổ bản thân một vạn lần, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn tiếp nên chỉ có thể sến sẩm nói: “Chân mày của ngài không phải chân mày, mà là trăng trong nước hoa trong gương.

Đôi mắt của ngài không phải mắt mà là dải ngân hà rực rỡ.

Miệng của ngài không phải là miệng mà là đóa hoa hồng cuối cùng trên hành tinh này! Vừa rồi không phải tôi cố ý ngã mà là gần đây tôi hơi tụt huyết áp do đã lâu lắm không được gặp ngài...” Bùi Vũ Đường: “...”

Bùi Nam Nhữ: “...” Các vệ sĩ cùng với trợ lý: “...” Tất cả đều trợn to mắt nhìn Lâm Yên.

Không cần đến bản thảo mà cũng có thể nói trơn tru ra mấy câu này, ai nấy đều không nhịn được phải lộ ra vẻ “đã chứng kiến quá đủ cho ngày hôm nay”.

Bùi Duật Thành có vẻ như cũng hơi ngẩn ra, anh rũ mắt rồi cười khẽ một tiếng, thanh âm khàn khàn dễ nghe như tiếng đàn cello vang lên: “Tụt huyết áp?”

Lâm Yên: “Khụ...

đúng...

đúng vậy.” Ôi mẹ ơi, xấu hổ quá đi mất! Tình yêu và chính nghĩa gì đó khiến cô liều mạng quá rồi! Đôi mắt lạnh của Bùi Duật Thành khẽ hiện lên chút gợn sóng.

Thế nhưng anh vẫn không nói gì, chỉ đột nhiên đưa một cánh tay ôm lấy eo của cô, đề phòng cô ngã xuống, sau đó anh chậm rãi tháo kính xuống...

Lâm Yên: “...” Đôi mắt sau khi không còn kính che chắn, khoảnh khắc đó giống như gió núi thổi qua xua tan mây mù, khiến đôi mắt trở nên đẹp để đến mức khiến người ta chần kinh, cứ thế lộ ra trước mắt cô.

Nháy mắt, trái tim của Lâm Yên đập rộn lên như trống dồn.

Bùi Duật Thành bất ngờ lấy kính xuống thế này đã đủ khiến cô hồn xiêu phách lạc.

Thế này...

thật sự rất khiến con người ta muốn phạm tội! Trong lúc Lâm Yên còn đang chấn động thì ai đó đột nhiên dùng cái tay đang cầm kính khẽ đè gáy của cô xuống...

Tiếp theo đó, một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng giống như cánh hoa bồ công anh bị thổi bay, như gió mát khẽ lướt qua mặt sông chạm lên đôi môi cô.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, anh khẽ nói...

“Vẫn còn tụt sao?” Lâm Yên: “!!!”

Cô là ai? Đây là đâu? Cô đang làm cái gì???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.