Chương trước
Chương sau
Hai vệ sĩ này đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên Bùi Vũ Đường không có khả năng chống lại.

Huống hồ, cậu ta cũng không dám động tay động chân trước mặt anh cả mình.

“Hừm! Buông ra! Buông...” Lúc Bùi Vũ Đường sắp bị kéo vào xe thì đột nhiên có một giọng nữ nho nhỏ vang lên...

“A...

xin lỗi...

làm phiền mấy người...

Lâm Yên vừa mới vào cửa đã thấy Bùi Vũ Đường cùng vali bị hai vệ sĩ cao to lực lưỡng đè lại, Bùi Vũ Đường lại còn đang gào khóc thảm thiết...

tình huống đột ngột thế này khiến Lâm Yên hoảng sợ.

Xem ra, những gì Bùi Vũ Đường nói trong điện thoại không phải nói quá.

Bùi Vũ Đường thấy Lâm Yên thì như thể nhìn thấy ba ruột của mình, lập tức đẩy hai người vệ sĩ ra rồi lao về phía Lâm Yến gọi: “Ba! Ba! Ba tới rồi!”

Bùi Nam Nhữ: “...” Ba?

Bùi Duật Thành: “...”

Hai người vệ sĩ cùng với trợ lý đứng một bên bị tiếng gọi “ba” này của Bùi Vũ Đường làm cho ngây ngốc.

Lâm Yên lúng túng nhìn phía nam thần cùng với bạn trai” hiện tại của mình, sau đó nghiến răng nghiến lợi trừng Bùi Vũ Đường: “Chú ý cách dùng từ của cậu!” Nếu cậu ta gọi cô là “ba” thì quan hệ của cô với Bùi Duật Thành và Bùi Nam Nhứ sẽ thành loại quan hệ gì? Bùi Vũ Đường đáng thương cầu xin: “Chị dâu cả, em không muốn đến cái biệt thự lớn đến mức có thể làm sân đá bóng ở nước Y! Không muốn đến cái trường toàn vương tử công chúa với quý tộc! Không muốn quay lại thừa kế gia sản hàng ngàn tỉ của nhà họ Bùi...

cầu xin chị cứu em với!” Lâm Yên nghe xong liền sạm cả mặt: “...” Cứu cái rắm! Sao cái câu này...nghe xong lại muốn đánh như vậy?

Đứng trước “cô bạn gái” đã bảy ngày không liên lạc, vẻ mặt của Bùi Duật Thành dường như vẫn không có chút biến hóa, thái độ vẫn giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

Bóng đêm bao trùm bên ngoài cửa sổ, nửa gương mặt của Bùi Duật Thành hiện ra dưới ánh đèn phòng khách, còn một nửa còn lại chìm trong bóng tối.

Đôi mắt đằng sau cặp kính vàng lạnh lùng như được nhuộm một tầng hơi lạnh, sâu thăm thẳm như đáy biển sâu mấy vạn dặm.

Lâm Yên còn chưa quen với việc mối quan hệ giữa mình và Bùi Duật Thành đã thay đổi, cho nên vừa chạm mặt đã rất xấu hổ, không biết nên nói gì.

Dù sao mấy lời thương thầm trộm nhớ nhiều năm gì gì đó lúc trước đều do cô bịa ra cả.

Đối với cô mà nói thì Bùi Duật Thành chỉ là một người xa lạ vừa mới gặp vài lần mà thôi, hơn nữa còn là nhân vật có thân phận và địa vị ngoài tầm với của cô.

Lâm Yên trợn mắt với Bùi Vũ Đường, ghét bỏ đẩy cậu ta ra rồi lúng túng chào hỏi Bùi Duật Thành: “Khụ, ngà...

ngài Bùi...

xin chào.” Bùi Duật Thành bấm đầu mẩu thuốc lá giữa hai tay, ánh mắt lành lạnh nhìn vào gương mặt cô: “Cô Lâm, chào buổi tối.” Lâm Yên ngoẹo đầu nhìn Bùi Vũ Đường, nhỏ giọng nói: “Đã thấy chưa, tôi với anh trai cậu thật sự không quen! Tôi còn chẳng biết nói cái gì với anh trai của cậu nữa thì phải xin cho cậu kiểu gì?” Với thái độ này của Bùi Duật Thành thì đến cô cũng nghi ngờ rằng chuyện ngày hôm đó chỉ là ảo giác.

Bùi Vũ Đường cũng bị cách thức giao tiếp giữa Lâm Yên và Bùi Duật Thành làm cho choáng váng, sao xưng hô giữa người yêu với nhau lại xa cách như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.