Chương trước
Chương sau
Đúng vào lúc ấy, cậu út cô nói cho cô biết có một đội đua xe ở nước ngoài nhìn trúng cô, muốn dùng lương cao mời cô về, đồng thời hứa hẹn có thể trả tiền trước cho cô.

Mẹ cô vì lo lắng quá cũng đổ bệnh, sau khi điều trị cho Lâm Thư Nhã xong còn cần phải dùng những loại thuốc đắt tiền trong thời gian dài, đốt tiền không ngừng.

Cô không đợi được khoảng thời gian bốn năm đại học, trong bốn năm có thể xảy ra quá nhiều biến cố.

Cuối cùng, Lâm Yên không do dự quyết định từ bỏ con đường học tập chạy ra nước ngoài, một thân một mình bước trên con đường nguy hiểm không gì sánh được...

Để tránh mẹ cô phát hiện ra lại lo lắng, cô ở nước ngoài dùng thân phận và một cái tên hoàn toàn khác, cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.

Người bên ngoài không ai biết tay đua xe thiên tài Yeva – người khiến toàn bộ giới đua xe khiếp sợ năm đó chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi người Trung Quốc.

Vậy nên, khi cô biết được người hủy hoại mình chính là người em gái ruột bấy lâu nay cô vẫn dùng tính mạng để bảo vệ mới không gượng dậy nổi như vậy...

Bây giờ nghĩ lại, đương nhiên cô vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng đã không còn oán hận.

Dù sao thì để hận được một người cũng cần phải có tình cảm.

Lâm Yên thản nhiên mỉm cười, làm vẻ “oán hận” nói: “Chị Lăng, chị xem Đa Đa kìa!” Đa Đa hừ một tiếng: “Em làm sao, em nói sự thật mà!”.

Hiển nhiên Triệu Hồng Lăng cũng biết việc này rất khó giải quyết, cuối cùng chỉ nhìn về phía Lâm Yên rồi hỏi ý kiến của cô: “Về chuyện này, em có ý kiến gì không?” Lâm Yên sờ cằm, cầm lấy bút đặt trên bàn rồi lật sang một trang trống, viết mấy chữ: “Em cảm thấy hình tượng này rất phù hợp với em.” “Cái gì cơ?” Đa Đa tò mò chạy tới xem.

Sau đó, cô nàng thấy hai chữ Lâm Yên viết trên mặt giấy trắng tinh: Lâm Yên.

“Lâm Yên...? Có ý gì?” Đa Đa khó hiểu.

Lâm Yên nói: “Hình tượng được tạo nên do diễn kịch thế này thuộc kiểu dừa xanh hái không ngọt, hơn nữa rất dễ bị người ta chọc thủng, đến lúc đó chỉ sợ mang lại tác dụng ngược! Thay vì cứng rắn gồng mình dựng lên hình tượng thì chẳng thà cho phép em được là chính mình, nghĩ thế nào thì làm thế ấy! Hình tượng của em chính là bản thân em! Như vậy sẽ không có bất cứ sơ hở nào.” Triệu Hồng Lăng trầm ngâm chốc lát rồi nghiêm túc nhìn Lâm Yên: “Em chắc chắn chứ?” Lâm Yên nhún vai: “Bây giờ còn có cách khác sao?” Đa Đa khiếp sợ nhìn bộ dạng bô nhếch bộ nhác của cô, nói: “Chị Lăng! Ngàn vạn lần không thể! Chị nhìn bộ dạng của chị ấy bây giờ mà xem, nếu mà để chị ấy tự do...” Lâm Yên nghiêng đầu, cười nói: “Bảo bối Đa Đa, miệng lưỡi của em độc như vậy, coi chừng sau này không ai dám rước em đâu!” Đa Đa trợn trắng mắt, đáp: “Ai cần chị lo!” “Không sao, chị cần, chị cần...” Lâm Yên nói rồi nhìn Triệu Hồng Lăng, “Chị Lăng, em thiếu một trợ lý, hay là chị để Đa Đa làm trợ lý cho em đi.”

“Em muốn Đa Đa?” Triệu Hồng Lăng tỏ vẻ ngoài ý muốn.

Lúc trước Tiểu Lưu rất ghét Đa Đa, Triệu Hồng Lăng cũng cho rằng Lâm Yến không thích Đa Đa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.