Ba tuần kế tiếp thật sự là một thử thách lớn với cậu. Alpha hay Omega cấp cao đều có năm giác quan tinh tường hơn người thường. Thế nhưng, việc đột nhiên mất đi ánh sáng vẫn khiến cậu cảm thấy mọi thứ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Sáng ngày đầu tiên, Cố Tinh Vân với đôi mắt bị bịt kín, tự tin mò mẫm vào căn bếp quen thuộc tìm nước uống, vậy mà chỉ sau ba bước, cậu đã “hôn” trúng cạnh bàn ăn.
Lục Nguyên Minh từ phòng khách chạy vào, sốt ruột còn hơn cả người đang bị thương.
“Bé ngoan, em không sao chứ? Ngồi xuống đây nào.” Ảnh để đỡ cậu ngồi xuống ghế, còn mình thì khuỵu gối xuống xem chỗ bị va phải trên chân cậu, vừa lấy tay xoa nhẹ.
“Không sao đâu... em chỉ hơi đau một chút thôi.” Cậu bĩu môi, giọng như muốn khóc.
Lục Nguyên Minh khẽ thở dài, đem bữa sáng ra tận bàn cho cậu đoạn nói: “Từ mai tôi sẽ gắn đệm vào mấy góc bàn trong nhà mình. Em không nhìn thấy, sao mà tránh hết được chúng”
Cố Tinh Vân nghe vậy thì cong cong môi, lí nhí nói: “Anh chiều em hư rồi.”
“Không chiều, chỉ là không nỡ thấy em đau.”
Lại vào một buổi chiều khác, Cố Tinh Vân đã quen hơn với việc đeo bịt mắt dạo quanh trong nhà. Dù vậy, cậu vẫn bị lạc trong chính ngôi nhà của mình.
“Ơ... đây là đâu nhỉ?" Bạn nhỏ tự lẩm bẩm, tay lần mò xung quanh.
Rõ ràng cậu chỉ muốn ra ban công hít thở chút khí trời, nhưng thay vì bước đến bậc thềm rồi đến đích, thì cậu lại đi nhầm vào chỗ nào rồi.
“Cố Tinh Vân, em không chịu nghe lời có đúng không? Tôi đã bảo không có mặt tôi thì em không được đeo bịt mắt đi lung tung mà" Giọng nói nghe như sắp nổi giận của Lục Nguyên Minh vang ra từ camera được lắp ở gần đó nhắc nhở cho cậu biết, cậu bị phát hiện rồi.
Cố Tinh Vân nghe được tiếng người yêu thở dài sau đó chỉ đường cho cậu quay về đúng hướng.
“Hướng đó là đường vào phòng sách, chỗ em đang đứng mới là ban công, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi ạ... Anh mau về nha, em đói bụng rồi.” Cậu nhỏ giọng nói, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lục Nguyên Minh nhìn đồng hồ rồi tự nhiên đáp: “Xong việc rồi, có thể về với em.”
"Dạ?"
Hạ Ly vừa bước vào định đưa hợp đồng cho sếp phê duyệt, thế mà lại nghe được rõ ràng câu nói chấn động của đối phương.
Cô khóc ròng nói: “Mới bốn giờ chiều mà sếp, anh giải quyết thêm chút xíu việc rồi hẳn về Lục Nguyên Minh đã mặc xong áo khoác, ung dung bước ra cửa tan làm.
“Gửi qua mail đi, tối nay tôi sẽ giải quyết xong việc.”
Hạ Ly bĩu môi, thầm khinh bỉ ông sếp có bộ não yêu đương nhà mình, song ngoài mặt cô vẫn phải gật gật đầu, đáp: “Vâng vâng, sếp tan làm ạ.
Mọi việc dần đi đúng quỹ đạo của nó. Năng lực thích ứng của bạn nhỏ rất mạnh, cậu cũng dễ dàng hơn trong việc biểu đạt được từng nét mặt, cử chỉ và hành động của nhân vật thiếu niên mù Lưu Niên.
Ngày mà đoàn phim chính thức khai máy cùng công bố dàn diễn viên tham gia, mọi người đều há hốc mồm không dám tin.
[Lục Nguyên Minh và Cố Tinh Vân lại đóng chung phim? Hai người này muốn công khai rồi đúng không?]
[Đừng đùa chứ, cả hai còn rất nhiều fan bạn trai, bạn gái mà]
[Nhưng mà... nhìn ánh mắt của ảnh để dành cho bạn nhỏ, tôi không thấy giống ánh mắt đồng nghiệp tí nào!]
[Đây đã là bộ thứ ba rồi]
[Tinh Vân cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi tử tế rồi, một tháng không thấy ẻm, tôi còn tưởng ẻm lại đi đóng phim mới]
[Cặp đôi tôi ship lại đóng phim cùng nhau aaaaaa, mấy cô không biết tôi vui thế nào đâu]
[Cp real nhất showbiz chắc chắn là hai anh nhà mình]
[...]
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Cố Tinh Vân trong vai thiếu niên mù, đôi mắt khép hờ, từng cử chỉ đều toát lên sự chân thật của nhân vật, hoàn toàn để mình chìm đắm vào vai diễn. Lục Nguyên Minh đứng bên cạnh, ánh mắt trầm ngâm như đang nhìn bản thân và cậu ở một thế giới khác, nơi mà hắn chỉ có thể cùng cậu chạm tới qua nhân vật của mình.
Ngày quay đầu tiên kết thúc rất sớm, chủ yếu để có một khởi đầu thuận lợi nên đạo diễn Từ chỉ bắt bọn họ quay vài cảnh trước khi hai nhân vật chính gặp nhau.
“Anh ơi, em làm có tốt không?”
Hắn liếc nhìn Cố Tinh Vân đang nằm trên ghế, nghiêng người nhìn mình chờ được khen thì cười nhẹ đáp: “Rất tốt, tôi bị em kéo nhập diễn rồi. Bé ngoan còn giỏi hơn cả tôi.”
“Anh chỉ biết nói lời khiến em đắc ý thôi.” Tuy nói như vậy, nhưng cái đuôi vô hình của bạn nhỏ dường như đang thật sự vui vẻ mà đung đưa qua lại. Cậu ôm tay hắn nũng nịu: “Em đói bụng rồi, muốn ăn món anh nấu.”
“Vậy bé ngoan vào giúp tôi một tay nhé?"
“Vâng ~”
Dù cho, mỗi lần bạn nhỏ giúp hắn đều khiến căn bếp lớn nhà họ lộn xộn hơn ít nhiều, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ cười chính là đều làm hắn hạnh phúc nhất. Đối với Lục Nguyên Minh, mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh Cố Tinh Vân đều là một mảnh ghép hoàn hảo trong bức tranh cuộc sống của hắn.
Trên phim trường, họ là hai diễn viên tận tâm, hết mình với vai diễn. Nhưng ngoài đời, họ chỉ là hai mảnh ghép hòa quyện, cùng nhau tạo nên những ngày tháng ngọt ngào và bình dị.
Cũng như bao cặp đôi khác.
Yêu nhau, biển cuộc sống trở nên bình dị cùng nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]