Bộ phim ‘Khói sương và cát bụi mang trong mình một câu chuyện buồn đến nỗi khiến tất cả những ai tham gia đều phải chuẩn bị tinh thần trước mỗi cảnh quay.
Với Cố Tinh Vân, việc hóa thân thành Lưu Niên là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cậu kể từ khi đến thế giới này. Còn với Lục Nguyên Minh, việc nhìn thấy người mình yêu chìm trong đau khổ của nhân vật lại là một kiểu đau lòng khác, thật sự là khó nói nên lời.
Trong suốt quá trình quay phim, không ít lần Cố Tinh Vân mất khống chế về mặt cảm xúc. Có những đêm cậu lặng lẽ rơi nước mắt khi đọc lại kịch bản, hoặc những buổi sáng đôi mắt sưng húp vì không thể nào thoát khỏi nỗi đau của chiến tranh. Lục Nguyên Minh thường ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ yên lặng đưa tay vuốt tóc cậu, để bạn nhỏ tựa vào vai mình mà trút hết mọi nỗi lòng.
Cố Tinh Vân bị ảnh hưởng nhiều như thế là bởi vì nghĩ đến hai cha.
Một người từng là nguyên soái thống lĩnh vạn binh chiến đấu với trùng tộc, một người là thiếu tá bản lĩnh, có trách nhiệm, dẫn dắt mọi người xây dựng lại cả một thời đại đã chìm sâu vào bóng tối.
Không biết khi đó đã có bao nhiêu người quanh hai cha phải rời đi, song trong chính bộ phim này cậu đã cảm nhận được rõ ràng một phần nào cảm xúc đó.
Sợ hãi mất đi người quan trọng nhất với mình.
Cảnh quay quan trọng nhất của họ được thực hiện vào một buổi chiều muộn. Lưu Niên đứng trước hiên nhà, ánh sáng nhạt nhòa, hoàng hôn phủ lên dáng người gầy gò của cậu. Bộ quần áo đơn bạc càng lộ rõ vóc người mỏng manh, yếu đuổi của thiếu niên.
Lê Dương do Lục Nguyên Minh thủ vai bước đến, dáng người cao lớn như muốn che chở cho cả thế giới của mình. Thế nhưng, trong đôi mắt kia lại lộ rõ sự dằn vặt, cùng nỗi đau chia xa, nặng nề khôn xiết.
“Anh đi rồi... có còn quay lại nữa không?"
Cố Tinh Vân khế hỏi, giọng cậu nhỏ, lại mang theo một nỗi sợ hãi vô bờ chẳng thể nào che giấu. Cậu đưa tay lần mò tìm kiếm, mãi cho đến khi chạm vào được bàn tay to lớn đầy chai sần của người yêu. Những ngón tay nhỏ bé run rẩy siết chặt lấy tay hắn, như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ rơi vào vực thẳm đen tối không tìm thấy đường về.
Cũng không còn ai có thể dẫn lối cho cậu.
Lục Nguyên Minh đứng lặng, nhìn cậu mà lòng quặn đau. Hắn biết rõ, câu trả lời của mình có thể là lời hứa cuối cùng mà hắn có thể nói ra, không chắc chắn sẽ làm được, nhưng hiện tại nó có thể làm người hắn yêu an lòng.
“... Khi ánh dương soi rõ bóng người, tôi sẽ trở về bên em.”
Lời nói ấy nhẹ nhàng, lại nặng nề đến mức khiến Lưu Niên nghẹt thở. Cậu cố gắng nở nụ cười, đôi mắt không có lấy một chút tiêu cự ngước lên như thể đang nhìn thẳng vào mắt hắn, dù cho cậu không thể thấy bất kỳ thứ gì ngoài bóng tối dày đặc như màn đêm không một lối thoát.
“Anh hứa nhé.”
“Tôi hứa với em.”
Cảnh quay kết thúc với tiếng hô “cắt” từ đạo diễn Từ. Mọi người bắt đầu thôi trạng thái tập trung làm việc trong nhất thời, chỉ còn mỗi Lục Nguyên Minh đứng yên một chỗ, ánh mắt hắn không hề rời khỏi Cố Tinh Vân.
Trong kịch bản, Lưu Niên là người ở lại, tiễn Lê Dương ra chiến trường. Nhưng khi Lê Dương trở về, người đợi hắn lại không còn nữa.
Lục Nguyên Minh đã đọc kịch bản này hàng trăm lần, thế mà chỉ khi nhìn thấy Cố Tinh Vân đứng đó, yếu ớt lại kiên cường, hắn mới thật sự cảm nhận được nỗi đau mất mát mà Lê Dương phải gánh chịu.
Lục Nguyên Minh bước đến, không kìm được mà ôm chặt lấy bạn nhỏ.
“Em còn sống, Tinh Vân, bé ngoan.” Giọng hắn trầm thấp, như thể đang tự nhủ với chính mình: “Em đang ở đây rồi, ở ngay trong lòng tôi."
Cố Tinh Vân ngạc nhiên lắm, lần đầu tiên cậu nhìn thấy một hắn như vậy, thế nhưng chẳng hiểu sao sóng mũi cậu lại cay cay, nghẹn ngào mà đáp lời: “Em ở đây, anh đừng sợ"
Đạo diễn Từ ra hiệu cho cả đoàn ai bận việc người đấy, đừng làm phiền hai người họ.
Mối quan hệ của cả hai đã rõ như ban ngày, chỉ là mọi người biết hai người chưa tìm được thời điểm thích hợp để chính thức công khai mà thôi.
Hai người vì đau lòng cho nhau mà quên mất bản thân hiện tại đang ở đâu, ôm nhau mãi một lúc, cho đến khi Cố Tinh Vân khế đẩy hắn ra, kéo nhẹ khóe môi mỉm cười để xoa tan bầu không khí này.
“Anh còn nhập vai hơn cả em.”
Lục Nguyên Minh đã kìm chế được cảm xúc bị nhân vật cuốn vào, cười khẽ thật lòng nói: “Tôi không thể chịu được việc nhìn thấy em đau, dù chỉ là đóng vai một nhân vật khác.
Cố Tinh Vân ngại ngùng nhìn quanh, may mà chẳng ai ở gần họ. Cậu ghé tai nói với hắn một câu, ảnh để trực tiếp bị cậu làm cho ngơ ngác.
“Em cũng vậy, không thể nhìn thấy anh đau lòng, dù chỉ là đóng vai một nhân vật khác.”
Trả lại nguyên văn lời nói của hắn, đồng thời bạn nhỏ cũng nhẹ giọng bổ sung: “Vì em yêu Alpha của em lắm, em hiểu rõ rồi, là yêu... không phải chỉ đơn thuần là thích.”
Hoàng hôn ngoài kia đã tắt hẳn, ánh sáng cuối cùng nhường chỗ cho bóng đêm dịu dàng bao phủ cả thành phố. Cả đoàn giải tán trở về khách sạn nghỉ ngơi, tâm họ bình lặng như nước, chỉ riêng cõi lòng hai diễn viên chính lại ấm áp, ngọt ngào đến lạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]