🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 78: Khói sương và Cát bụi

Ngay trong ngày hôm đó, Lục Nguyên Minh đã liên hệ với người trông coi mẹ mình hỏi về tình hình bên đó. Họ cũng không biết sao bà có thể trốn ra ngoài và cầm theo một số tiền đi. Chẳng qua, sau khi trở về bà ấy cũng không còn nhớ gì về ai nữa. Chỉ sinh hoạt bình thường như bao người bị con mình đưa vào viện dưỡng lão.

Khỏi nói hắn cũng biết bạn nhỏ đã làm gì.

Bé ngoan trở nên nóng tính rồi.

Phòng thử vai tại đài truyền hình lớn nhất thành phố B.

Đúng 14 giờ, đạo diễn thông báo buổi thử vai chính thức bắt đầu. Những diễn viên đến đây đều mang theo một ánh mắt chứa đầy khát khao, cùng hy vọng.

Trong góc phòng, Cố Tinh Vân ngồi yên bên cạnh Lục Nguyên Minh, cùng đạo diễn, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn đổ dồn vào sự chú ý của mọi người, và biên kịch của đoàn. Dù đã quen hơn với văn kiện cầu hỏi mắt từ nhiên.

Thật sự kỳ lạ, trước chính cậu còn ở vị trí của một diễn viên đang thử sức với vai diễn, nhìn thấy hắn ngồi đây, hiện giờ cậu đã có thể ngồi cạnh anh để cùng đạo diễn để xem người khác thử vai rồi.

Lục Nguyên Minh ngược lại, hoàn toàn trong trạng thái thả lỏng như chỉ đến đây dạo chơi một chút rồi về. Hắn dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên thành ghế của Cổ Tinh Vân, dáng vẻ như đang bảo vệ bảo bối của mình.

Quả nhiên là không có chút e dè nào trước mặt người ngoài.

"Cảm giác không phải thử vai thế nào?" Anh để cúi đầu ghé sát tai cậu, giọng nói trầm ấm, có chút ý vị trêu chọc vang lên.

Cố Tinh Vân mím môi, nhỏ giọng đáp: "Mới lạ... nhưng em cũng thấy thích thích."

Lục Nguyên Minh khẽ cười, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cậu.

Đạo diễn Từ Hiểu Vân ở bên cạnh giả vờ ho vài tiếng nhắc nhở anh để nào đó, chú ý hoàn cảnh một chút.



Khi Lục Nguyên Minh mở lời xin góp một vai trong bộ phim mới, bà đã rất ngạc nhiên nhưng cũng không ngoài dự đoán cho lắm.

Quả nhiên gửi kịch bản cho nhóc Alpha là có thể câu luôn anh đến đoàn phim này của bà mà.

Bộ phim kể về câu chuyện tình lãng mạn giữa một người lính lưu vong và chàng thiếu niên mù đơn độc. Người lính, sau khi khó khăn trở về từ chiến trường, mang theo vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần, gặp và yêu thiếu niên mù đã cưu mang, giúp mình chữa trị vết thương trên người. Nhưng chiến tranh tàn khốc không buông tha ai, đến cuối cùng cả hai vẫn không thể ở cạnh nhau đến cuối đời.

Đóng vai một người mù là thử thách lớn đối với Cố Tinh Vân, nhưng cậu vẫn đồng ý ngay khi kịch bản được gửi đến.

"Em sẽ làm được." Cậu nói với Lục Nguyên Minh khi cả hai đọc kịch bản được gửi đến trước đó.

Hắn nhìn cậu đầy tự hào, không chút do dự nào nói: "Tôi biết mà. Bé ngoan của tôi là Alpha giỏi nhất."

Cố Tinh Vân ngại ngùng cười, lúm đồng tiền bên má ẩn khi hiện, đỏ đó han hơn lên nữa.

Đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện xấu hổ, bạn nhỏ nhanh chóng vỗ vỗ hai má mình, tập trung xem mọi người diễn.

Hai người cùng đạo diễn Từ chọn lọc kỹ lưỡng những diễn viên phụ chủ chốt cho đoàn. Không khí trong phòng khá căng thẳng. Cố Tinh Vân và Lục Nguyên Minh ngồi đó, như hai ngôi sao sáng giữa đám đông.

Những ánh mắt hướng về họ không ít, nhưng cũng được thu lại một cách nhanh chóng, tập trung vào phần diễn xuất của mình. Ai cũng hiểu, cơ hội được diễn chung với hai người có thể là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của họ.

Dù cho Cố Tinh Vân chưa cầm được chiếc cúp nam chính nào trên tay, thế nhưng lưu lượng của cậu đủ đè bẹp vô số diễn viên lăn lộn lâu năm trong giới.

Mãi đến 8 giờ tối, buổi thử vai mới kết thúc. Khi cả hai trở về nhà, sự mệt mỏi đã hiện rõ trên gương mặt bạn nhỏ.

"Cậu nằm dài dựa trên ghế sofa ở phòng khách, để hắn tự nhiên cởi áo khoác rồi đem cất đi giúp mình.



"Anh ơi..."

"Sao thế?" Hắn ngồi xuống mở rộng hai tay để bạn nhỏ tự động chui rúc vào lòng hắn ủ ấm.

"Từ hôm nay cho đến trước khi vào đoàn, tức là một tháng tới ấy, em sẽ luôn bịt mắt." Cậu ngập ngừng một chút đoạn nói: "Nên là... em cần anh để ý em một xíu nha. Miễn không gặp gì nguy hiểm như đi đường xém rớt cầu thang thì anh đừng để ý cũng được ạ."

001 bất mãn nói: "Này, tôi có thể giúp ngài mà, nhờ cái tên đó làm gì?"

"Ô ha, xin lỗi mi nha, ta quên mất tiêu."

Lục Nguyên Minh nhướn mày, không nhịn được muốn mắng người.

"Em nói thế mà nghe được à?" Bàn tay đang ôm người chuyển sang mục tiêu khác, tóc trên đầu Cố Tinh Vân chỉ qua vài giây đã loạn hết cả lên. "Nghĩ tới cả chuyện rớt cầu thang rồi mà còn dám thử."

Cố Tinh Vân phụng phịu hai má, giọng nói mang theo mấy phần giận dỗi: "Em chỉ muốn nhập vai tốt thôi mà. Phải quen với nhân vật thì em mới diễn tốt được chứ!"

Lục Nguyên Minh bó tay với nhóc con, hắn hôn mạnh một bên má bạn nhỏ một hồi mới bất đắc dĩ chấp nhận: “Được rồi, nhưng em chỉ được bịt mắt khi có tôi ở bên cạnh thôi đấy. Dù không thấy gì cũng không cần sợ”

“Vâng ạ.” Cậu khẽ gật đầu, tựa vào lòng hắn, cảm giác an toàn quá lớn, pheromone người nọ quá mức dễ chịu, không biết từ bao giờ bạn nhỏ đã ngủ quên mất.

“Cún con cố chấp.

Dù vậy thì cũng không sao, hắn nguyện ý nuông chiều Cổ Tinh Vân vô điều kiện, miễn là cậu mãi ở bên hắn.

Lục Nguyên Minh đỡ đầu bạn nhỏ lên vai mình, mới cẩn thận bể cậu về phòng ngủ của hai người.

Hắn tắt đèn, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé. Ngày mai bạn nhỏ của chúng ta phải bắt đầu thử thách mới rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.