Sau hai ngày cắm trại, tận hưởng khoảng thời gian yên bình chỉ có hai người, Lục Nguyên Minh và Cố Tinh Vân mới trở về thành phố để tiếp tục công việc của mình.
Hôm nay, Lục Nguyên Minh có một buổi họp ở công ty, cậu cũng có lịch trình quảng cáo nên hai người buộc phải tách nhau ra.
Vừa rời khỏi studio, Cố Tinh Vân đã bị một người phụ nữ trên dưới năm mươi tuổi chặn lại. Bà mặc một chiếc váy dài thanh lịch, dáng vẻ đoan trang, dịu dàng, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng ác ý, điều đó khiến cậu không khỏi cảnh giác.
“Cậu là Cố Tinh Vân phải không?” Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói tuy mềm mỏng nhưng lại mang theo sự áp đặt không thể chối từ: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu một chút. Có tiện không nhỉ?"
Cố Tinh Vân thoáng ngẩn người. 001 lập tức nói ngay cho cậu biết người này là ai, đồng thời nó cũng gửi ngay một tin đến cho hắn.
“Bà ấy là Túc Hạ, mẹ ruột của Lục Nguyên Minh”
Nhóc Alpha hơi ngạc nhiên. Lục Nguyên Minh chưa từng nhắc đến mẹ mình, thậm chí trong những lần trò chuyện vui vẻ, hắn cũng lảng tránh khi cậu hỏi về gia đình. Sự tò mò thôi thúc cậu gật đầu, đi theo bà đến một quán cà phê gần đó.
Họ tiến vào một phòng bao riêng biệt sang trọng, trà bánh đã được bày biện sẵn trên bàn. Hiển nhiên, người này chắc chắn sẽ khiến cậu buộc phải đến, dù cho lúc đó cậu có không đồng ý theo bà ấy đi chăng nữa.
Túc Hạ ngồi xuống trước, dáng vẻ nhã nhặn, điềm đạm, thế mà câu đầu tiên cất ra lại làm Cố Tinh Vân không khỏi nhíu mày.
Cậu thuận thế mà ngồi xuống ở chiếc ghế đối diện, vào thẳng vấn đề, nhỏ giọng hỏi: “Dì muốn nói gì với con ạ?"
“Cậu tránh xa con trai tôi đi.”
Cố Tinh Vân thoáng sững người, không hiểu mình nghe nhầm hay bà thực sự đang nói điều đó.
“Dì nói gì cơ ạ?” Cậu cẩn thận hỏi lại, giọng nói vẫn giữ được sự lễ phép cần có khi nói chuyện với trưởng bối.
Túc Hạ nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản tuy nhiên lời nói ra lại sắc bén như dao: “Tôi nói rất rõ rồi. Cậu còn trẻ, tương lai còn dài, muốn tìm một người bạn đời hợp ý không phải là chuyện khó. Huống hồ Nguyên Minh cũng không phù hợp với cậu đâu.
Cổ Tinh Vân cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng cậu đã bắt đầu nổi sóng, cậu hít một hơi thật sâu rồi đáp lời bà:
“Con trai dì rất tốt, con cũng không có ý định tìm ai khác ngoài anh ẩy. Xin dì đừng nói vậy”
Nghe thế Túc Hạ mới cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua một chút khinh thường
“Cậu nghĩ nó thực sự mạnh mẽ, tự tin và thành công như bây giờ là tự nhiên mà có ư?” Bà ấy liếc qua khuôn mặt đang dần biến sắc của cậu nói: “Không đâu, mọi thứ đều do tôi rèn giũa ra đó. Nếu không có tôi, nó chẳng là gì cả.”
Túc Hạ đặt tách trà xuống, ánh mắt trở nên xa xăm như đang hồi tưởng về những điều sớm đã chìm sâu vào khoảng lặng trong ký ức của mình.
“Cha nó bỏ rơi tôi để chạy theo một người phụ nữ khác. Gã không chỉ phản bội tôi, mà còn để lại cho tôi một đứa con trai nhỏ xíu. Tôi đã nghĩ, nếu không thể giữ được người đàn ông đó, ít nhất tôi phải giữ lại thứ thuộc về gã. Nhưng đứa trẻ đó rất cứng đầu... nó luôn chỉ nghĩ về người cha tệ bạc đó, nó bảo nó muốn tôi và ông ta luôn hạnh phúc, muốn một gia đình ba người.”
Bà ta giễu cợt nói: “Thật sự là một đứa con không ngoan. Nó ngang bướng, phản nghịch lại yếu đuối. Làm sao tôi có thể để nó trở thành một kẻ giống hệt cha nó được.”
Túc Hạ dừng lại, ánh mắt bà trở nên dữ tợn hơn.
“Tôi đã dạy nó từ khi còn nhỏ rằng, trong cuộc đời này, không ai ngoài tôi sẽ bảo vệ nó. Nhưng để bảo vệ được nó, tôi cần nó phải ngoan ngoãn, phải mạnh mẽ, phải trở thành một người khiến tôi nở mày nở mặt. Tôi kiểm soát từng bước đi của nó, từ cách ăn mặc, lời nói, cho đến cách suy nghĩ. Tôi khiến nó phụ thuộc hoàn toàn vào tôi, vì tôi biết, chỉ cần rời khỏi tôi, nó sẽ không biết nên làm gì tiếp theo cả."
Cố Tinh Vân cảm thấy ngực mình như thắt lại, cậu bấu chặt tay vào đùi, cổ không để bản thân hành động hấp tấp, cố giữ bình tĩnh muốn biết rõ người này đã làm gì với người cậu yêu.
“Vậy... dì đã làm gì để anh ấy trở thành như bây giờ?" Cậu hỏi, giọng khẽ run rẩy.
Túc Hạ cười tự hào, ánh mắt lại cố chấp đến có chút đáng sợ.
“Cậu có muốn biết những năm học tiểu học, nó từng bị bạn bè bắt nạt thế nào không? Chúng gọi nó là thằng nhóc không cha, chế giễu nó là đứa trẻ bị bỏ rơi, có đôi khi còn đánh nó. Nó khóc lóc, cầu xin tôi giúp
đỡ, nhưng tôi không làm gì cả. À không, tôi đã làm, chỉ là không phải theo cách cậu đang nghĩ đâu.
Cố Tinh Vân ngơ ngác nhìn bà, song cậu nghe bà ấy tiếp tục bình thản nói ra chuyện độc ác bà đã làm với hắn: “Tôi đã thuê những đứa trẻ đó, để chúng cố tình chà đạp nó, để nó hiểu rằng thế giới này tàn nhẫn thế nào. Sau đó, tôi xuất hiện như một vị cứu tinh, dạy nó cách phản kháng, cách trả thù. Và nếu nó lại làm sai, tôi sẽ phạt nặng hơn cả những điều xấu xa mà những người bắt nạt nó từng làm, để nó nhớ rằng sai lầm không bao giờ được phép lặp lại.”
Cả người Cố Tinh Vân đều run rẩy mất kiểm soát, trái tim cậu nhói đau khi nghe từng lời nhẫn tâm được thốt ra từ một người mẹ.
Cậu lớn lên trong hạnh phúc, hai cha đều xem cậu như bảo bối mà nâng niu trong lòng. Cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có người làm cha làm mẹ nỡ lòng đối xử với đứa con bé bỏng của họ như vậy.
“Dì đã... thao túng anh ấy?"
“Thao túng?” Túc Hạ nhếch môi, cười khẩy: “Cậu không hiểu rồi, tôi làm tất cả đều là vì nó. Đứa trẻ khi đó làm gì biết rằng những kẻ bắt nạt đó đều do tôi đứng sau. Tôi thiếu cảm giác an toàn, nhưng tôi cũng chỉ cần mỗi mình nó mà thôi. Tôi cần đứa con luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi mãi mãi. Nó buộc phải lệ thuộc hoàn toàn vào tôi.”
Bà dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ngẩn nước của Cố Tinh Vân.
“Vậy nên, cậu nghĩ mình là ai mà muốn xen vào giữ tôi và nó? Cậu không thể hiểu được những gì tôi đã làm cho nó, cũng vĩnh viễn không thể thay thế vị trí của tôi trong lòng nó đâu. Cậu chỉ là một cơn gió thoáng qua, còn tôi là người đã định hình nên con người nó ngày hôm nay”
Cố Tinh Vân ngồi thẫn thờ như người mất hồn, từng lời nói của bà như từng mũi kim đâm vào tim cậu. Làm sao Lục Nguyên Minh có thể lớn lên như thế, làm sao anh ấy có thể mạnh mẽ mà đối mặt với nó trong suốt nhiều năm dài vậy.
Cậu cảm thấy không khí trong phổi đang ngày một ít dần, việc hít thở dường như cũng trở nên khó khăn.
Giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy kiên định vang lên sau một hồi im lặng rất dài: “Dì sai rồi. Anh ấy không phải con rối của dì, cũng không phải vì cái cách buồn cười kia của dì mới có thể thành công như ngày hôm nay. Anh ấy là một Alpha tự do, mạnh mẽ, và tốt bụng. Con sẽ không rời xa anh ấy, cũng sẽ không để dì đến gần anh ấy khiến anh ấy mệt mỏi nữa.”
“Cậu nghĩ cậu hiểu nó hơn tôi à? Cậu chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết được tôi đã phải hy sinh những gì cho nó hả?”
“Không ai có quyền lấy sự hy sinh của mình để làm cái cớ tổn thương người khác hết.” Giọng nói trong trẻo trở nên khàn đi. Hai mắt cậu đỏ ngầu, ảnh lên sự giận dữ mà trước đây chưa từng bộc lộ.
Chính 001 còn cảm thấy bất ngờ trước việc này. Nó lo lắng, song lại không muốn chen ngang cảm xúc hiện tại của cậu.
“Dì gọi đó là tình yêu thương? Dì nghĩ anh ấy cần những thứ đó ạ? Anh ấy không phải công cụ để dì lấp đầy cảm giác trống trãi trong lòng. Nếu dì thiếu cảm giác đó quá sao không thử tìm một người để yêu đi ạ, vì cái gì lại làm như vậy với anh Lục hả di? Làm mẹ có thể đối xử với con trai ruột thịt của mình như vậy sao...
“Cậu không hiểu gì cả.”
“Tôi hiểu... và hơn hết tôi thích anh ấy. Lục Nguyên Minh ra sao tôi cũng thích, sẽ không ép buộc anh ấy phải làm gì cho tôi, anh có quyền làm điều mình thích, có thể tự do ra ngoài. Bởi vì anh ấy là gia đình của tôi... là người tôi thương”
Cố Tinh Vân đứng phắt dậy, bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệt. Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, cổ nén lại cơn giận đang cuộn trào trong lòng.
Lần đầu tiên trong đời cậu lớn tiếng với một người lớn tuổi hơn mình nhiều như vậy. Nó không đúng với cách ứng xử bản thân đã được dạy từ nhỏ, nhưng vào lúc này cậu cảm thấy thái độ của mình chỉ có thể là thế, không thể bộc lộ thứ cảm xúc nào khác ngoài đau lòng và phẫn nộ cả.
“001, cậu vẫn còn đủ năng lượng để biến thân rồi tàn hình ở đây chứ?”
001: “Vâng, Chủ nhân nhỏ, tôi hiểu ý ngài rồi”
Cậu không muốn nghe người phụ nữ này nói thêm lời nào nữa. Cố Tinh Vân quay người rời đi, không cho bà ta cơ hội đáp lại.
Phía sau, Túc Hạ như một kẻ điên mất kiểm soát vì cậu không vì những lời của mình dọa sợ mà rời khỏi Lục Nguyên Minh. Bà ta cố hết sức vùng vẫy thoát ra khỏi một cảm giác giam giữ thật chặt cơ thể mình lại, cuồng loạn hét lớn.
“Cậu sẽ không giữ được nó! Nó là của tôi, mãi mãi là của tôi! Đừng nghĩ rằng cậu có thể thay đổi điều đó!”
Cố Tinh Vân không hề quay đầu, bước chân cậu trở nên nhanh dần, sau đó gần như chạy trối chết khỏi không gian ngột ngạt kia, trốn vào nhà vệ sinh.
Nước mắt chảy ướt cả hai má, hoàn toàn không kiểm soát được nữa.
Sao có thể nghĩ chỉ dùng những lời đó có thể khiến cậu chán ghét hắn. Cậu chỉ thấy đau lòng, đau đến khó có thể diễn tả thành lời.
Người yêu của cậu.
“Hức, anh ơi... anh làm Tinh Vân... đau rồi... tim em đau quá... hốc mắt cũng đau... nhưng em lại không muốn... anh đau lòng vì... thấy em khóc nữa”
“Sau này sẽ càng ngoan... sẽ luôn khiến anh cười...càng không để... anh gặp bà ấy.”
“Bà ấy vĩnh viễn... sẽ không thể nhớ đến anh. Anh chỉ là của mình em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]