Trời xanh, mây trắng với chút nắng chan hòa là kiểu thời tiết rất được lòng người yêu thích. Lục Nguyên Minh cũng vậy, nghĩ tới sắp gặp lại bạn nhỏ là hắn vui không chịu được. Nhìn đâu cũng thấy đẹp, nhìn gì cũng thấy tốt. (2)
Hoàn toàn không nhận ra bản thân trẻ con như thế nào.
Lúc xe dừng trước địa chỉ mà Hứa An nói, Lục Nguyên Minh ngay lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin cho cậu.
Anh chủ nợ: “Xuống đi bạn nhỏ, tôi đến rồi”
Không đến một phút sau, bóng dáng quen thuộc của Cố Tinh Vân đã lọt vào tầm mắt hắn. Cậu chạy vội từ trong tòa nhà ra cổng chờ, một tay kéo vali, tay còn lại bận bịu ôm theo chậu cây hắn tặng. Dáng vẻ gấp gáp, lúng túng kia, thật sự là đáng yêu muốn mạng. (3
Lục Nguyên Minh bước nhanh tới, không nói lời nào đã trực tiếp cầm lấy vali và chậu cây từ tay cậu.
“Anh... sao anh đến nhanh vậy?” Cố Tinh Vân ngẩng đầu, hơi thở hổn loạn, đôi mắt xanh long lanh ngước nhìn hắn.
Như mọi khi, hắn đã định dối lòng ghẹo bạn nhỏ chút nhưng nhớ đến lời thẳng bạn mình, Lục Nguyên Minh thành thật nói: “Muốn gặp em sớm một chút.”
Sau câu nói đó, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
Hai người không nói gì nữa, mãi cho đến khi Lục Nguyên Minh cất hết đồ vào cốp xe, hắn mới mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho cậu.
“Lên đi, em định ngây ngốc ở đó đến bao giờ?”
Cổ Tinh Vân nghe lời ngồi vào, cũng không quên thắt dây an toàn. Lục Nguyên Minh đóng cửa giúp cậu, vòng qua ghế lái ngồi. Không gian trong xe càng kín đáo, bầu không khí ban nãy đã ngượng ngùng lắm rồi, vậy mà giờ đây còn hơn thế.
Cố Tinh Vân nhỏ giọng hỏi: “Tài xế đâu ạ?”
“Không cần thiết.”
“Vâng”
Xe lăn bánh, Lục Nguyên Minh liếc nhìn bạn nhỏ qua khóe mắt. Thấy cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, bèn không nhịn được mà bật cười.
“Căng thẳng vậy sao? Tôi đâu có ăn thịt em.”
Cố Tinh Vân ngẩng đầu, đồng tử thoáng dao động. Cậu lắp bắp trả lời: “Không... không có ạ. Em chỉ..”
“Em chỉ?” Hắn nghiêng đầu hỏi, giọng điệu như đang dỗ dành động vật nhỏ.
Cậu ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Không có gì ạ.”
Lục ảnh để nhẹ nhếch môi, không tiếp tục trêu chọc bạn nhỏ nữa. Hắn bật nhạc, giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong không gian ngột ngạt, giúp xua tan bớt sự ngại ngùng giữa hai người.
Hai người họ tìm lại cảm giác ở cạnh nhau khi trước. Tuy nhiên, Cố Tinh Vân vẫn nhận ra thái độ của anh chủ nợ với mình có chút ít thay đổi.
Lục Nguyên Minh vẫn sẽ trêu ghẹo cậu, nhưng không còn kiểu cố ý làm khó hay khiến cậu đỏ mặt đến mức muốn tìm lỗ mà chui xuống nữa. Những lời trêu đùa của hắn giờ đây chỉ là những lời nói bâng quơ, mang theo chút ý cười nhàn nhạt, tựa như muốn xoa dịu những lo lắng nhỏ nhặt của cậu.
Ảnh đế cũng không nổi giận với cấp dưới như trước. Những khi rảnh rỗi ở nhà, Cố Tinh Vân ngồi xem phim ở phòng khách, thỉnh thoảng cậu sẽ nghe thấy giọng hắn qua các cuộc gọi. Vẫn là giọng nói trầm thấp đó, nhưng đã không còn sự khó chịu, nóng nảy khiến người khác phải áp lực nữa.
Cố Tinh Vân thấy vừa lạ lại vừa gần gũi hơn một chút.
Thích cách anh chủ nợ dịu dàng hơn với cậu.
Một tuần sau khi trở về, bộ phim “Mảnh vụn ký ức” do cả hai đóng chính đã tiến vào giai đoạn tuyên truyền, chuẩn bị cho ngày công chiếu. Hai con người chỉ muốn sống ẩn dật cũng không thể tránh khỏi việc phải lộ diện trước công chúng.
Họ tham gia một buổi talkshow nổi tiếng. Bối cảnh trường quay được trang trí theo phong cách cổ điển, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu xuống vị trí ngồi phỏng vấn, tạo nên cảm giác ấm áp, gần gũi. Việc này cũng khiến cho nghệ sĩ thoải mái giao lưu với người dẫn chương trình hơn.
Mạc Niệm chào hỏi vui vẻ với hai người vài lời, cô cười rất dịu dàng, điều đó làm cậu thấy đỡ căng thẳng hơn ít nhiều.
Cô bắt đầu hỏi hai người về những kỷ niệm đáng nhớ trong quá trình quay.
“Cổ Tinh Vân, đây là bộ phim đầu tiên em nhận vai chính, lại đóng cùng với một tiền bối như thầy Lục đây. Em cảm thấy thế nào?”
Nhóc Alpha ngẩng đầu nhìn Mạc Niệm, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ chân thành: “Lúc đầu, em quả thật có hơi lo lắng. Nhưng anh Lục đã giúp đỡ em rất nhiều, không chỉ trong diễn xuất mà còn ở cả cách làm việc.” Cậu mỉm cười ngọt ngào nhìn sang hắn không tiếc lời khen ngợi: “Anh ấy là một tiền bối đáng kính ạ.”
Lục Nguyên Minh ngồi bên cạnh, nghe vậy thì bật cười thật khẽ. Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói mang theo chút ý cười: “Đáng kính? Em đang khen hay đang chê tôi già vậy?” (3)
Cả trường quay bật cười, thật không ngờ ảnh để nghiêm túc, lịch thiệp cũng biết đùa người khác như vậy.
Cố Tinh Vân lập tức lắc đầu, gương mặt ngay lập tức đỏ ửng: “Không phải mà! Ý em là... anh rất giỏi, rất đáng học hỏi ạ.”
001 cảm thấy chủ nhân nhỏ của nó nhất định là quả cà chua thành tinh. Bởi vì dễ bị chọc cho đỏ mặt như thế, nên tên nào đó mới làm tới đấy. (3)
Mạc Niệm nhìn cả hai, ánh mắt lóe lên một chút hứng thú hỏi: “Quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt... Gần đây có tin đồn cho rằng hai vị không chỉ là bạn diễn, mà còn có một mối quan hệ thân thiết hơn. Có thể tiết lộ cho chúng tôi, điều này liệu có đúng không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Cố Tinh Vân sững lại, còn người còn lại trong tin đồn được nhắc đến lại điềm nhiên như không.
“Tin đồn thì mãi mãi chỉ là tin đồn. Nếu mọi người muốn biết, tôi có thể khẳng định một điều: Tôi và Tinh Vân đặc biệt thân thiết. Thân thiết đến mức nào thì có lẽ không cần nói ra đâu nhỉ? Đây chỉ là chuyện riêng thôi”
Hắn không nói thẳng ra, nhưng mọi người cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa trong câu trả lời kia. Ảnh đế đây là muốn ngầm công khai sao?
Mạc Niệm không còn cười thoải mái được nữa. Tuy nhiên, cô vẫn chuyên nghiệp hóa giải bầu không khí kỳ lạ này, cười nói vài lời rồi chuyển đề tài quay lại bàn về cảnh quay và nội dung phim sắp công chiếu vào vài ngày tới.
Cố Tinh Vân cúi đầu, hai tai đỏ như máu, thật sự không dám nhìn thẳng vào ống kính.
Sợ mọi người sẽ phát hiện bất thường của cậu.
Tim cậu đập rất nhanh, không phải vì câu hỏi của người dẫn chương trình, mà là vì câu trả lời của Lục Nguyên Minh.
Buổi ghi hình qua hai tiếng cũng kết thúc. Cổ Tinh Vân ngồi trên xe trở về, đầu óc vẫn rối bời. Cậu nhớ lại những gì Lục Nguyên Minh nói, nhớ lại cái cách hắn nhìn cậu, từng câu từng chữ đều như đang ám chỉ điều gì đó.
Cậu vô thức nghĩ đến cảm giác của chính mình. Tại sao khi xa hắn, cậu lại nhớ đến thế? Rồi đến khi hắn nói muốn cậu về, cậu lại không thể từ chối?
Đồ ngốc cũng dần hiểu rõ vấn đề.
Cậu thích anh chủ nợ.
Giống như tình cảm của Lý Hòa dành cho Lục Mục Thần, khi xa nhau sẽ nhớ, khi gần nhau sẽ thấy ấm áp.
Không phải vì lệ thuộc, cũng không phải vì nợ nần.
Mà là vì người đã tiến vào vị trí đặc biệt ở trong tim mà bản thân chẳng hề hay biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]