🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không gian yên ắng chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ radio. Cố Tinh Vân ngồi bên cửa sổ, dường như đã lạc vào một khoảng không xa xăm nào đó, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve chậu cây Ý Lan đang đặt trên đùi. Không biết từ khi nào nó đã luôn được cậu mang theo bên mình. Tựa như một điểm tựa tinh thần, chỉ cần nhìn thấy sẽ cảm thấy tâm trạng mình bình ổn hơn hẳn.

Giống như người tặng nó cho cậu, tuy có vẻ không đáng tin nhưng lại là người mà cậu yên tâm dựa vào nhất ở nơi này.

Lục Nguyên Minh liếc nhìn bạn nhỏ qua gương chiếu hậu, thấy cậu cứ thẩn thờ nhìn mãi một hướng ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, hắn mới bất giác lên tiếng:

“Em lại đang nghĩ gì vậy?” Giọng điệu mang chút tò mò, lại xen lẫn sự dịu dàng không dễ nhận ra.

Cố Tinh Vân giật mình, quay đầu lại, đôi mắt mông lung chớp chớp vài cái như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu vươn một tay xoa xoa gò má đang dần nóng lên, giống hệt bạn nhỏ bị bắt quả tang khi đang làm gì đó không nên.

“Anh ơi..” Cậu ngập ngừng, đôi tay bất giác siết chặt chậu cây đang ôm trong lòng, hai mắt cũng trở nên lấp lánh như chứa cả một bầu trời đầy sao, hỏi hắn: “Lời ban nãy của anh có ý gì ạ?”

Lục Nguyên Minh hơi khựng lại, đôi mắt nâu ấm chăm chú nhìn vào bạn nhỏ. Hắn không cần hỏi cậu đang nhắc đến lời nào, bởi chính hắn là người biết rõ nhất ý nghĩa của lời nói ban nãy.

Rằng hắn muốn gián tiếp bộc lộ nỗi lòng của mình đối với bạn nhỏ, cho thật nhiều người biết hắn yêu cậu. Đúng như Hứa An nói, Lục Nguyên Minh không sợ fan sẽ quay lưng với mình. Một là vì tự tin vào phán đoán sau suốt 10 mấy năm hoạt động trong nghề, hắn tin fan sẽ ở lại vì khả năng diễn xuất, chứ không phải chăm chăm vào việc đời tư của hắn. Hai, đơn giản là vì đối phương là Cổ Tinh Vân.

Trên đời này chỉ có duy nhất một nhóc Alpha hắn đem lòng yêu. Cậu đến thế giới này không nhà, không người thân, vậy chỉ có việc bất chấp tất cả bảo bọc bạn nhỏ thì có gì mà không đáng chứ. Hắn muốn cùng cậu tạo nên một gia đình nhỏ hai người thật ấm áp.

Lục Nguyên Minh chỉ cần được thấy ánh mắt lấp lánh tràn đầy vui vẻ của cậu mỗi khi nói chuyện với mình cũng đủ làm hắn thỏa mãn.

Hắn vốn rất sợ sẽ yêu một người trước khi gặp cậu. Gia đình trước đây với hắn chỉ là một định nghĩa vô cùng mơ hồ. Bởi cha mẹ không ở cạnh nhau, hắn chỉ sống trong sự áp đặt từ nhỏ của mẹ, làm một Alpha như thế nào cũng do bà ấy định đoạt.

Đột nhiên một ngày có một bạn nhỏ đến sà vào lòng hắn, đáng yêu, mềm mại đến mức hắn không đành lòng nổi giận dù chỉ là một chút với cậu.

Lần đầu tiên Lục Nguyên Minh có cảm giác bản thân cũng đủ mạnh mẽ để có thể che chở cho một người. Hắn không phải là một kẻ chỉ có thể để người tùy ý sắp đặt.

Bạn nhỏ sẽ không ghét hắn vì hắn nóng tính, cũng sẽ không ghét hắn chỉ vì bản thân bị hắn trêu ghẹo cả ngày. Cậu như một động vật nhỏ, chỉ biết dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, cào móng vuốt nhỏ mà cứ như chạm vào lòng hắn. Nếu có giận dỗi thì chỉ cần vài lời an ủi đã cẩn thận đến cọ cọ hai tai làm nũng với một con sói. Lục Nguyên Minh sao có thể không yêu cậu.

Ảnh để không còn sợ bản thân sẽ dọa sợ cậu chạy nữa, cũng không muốn giấu mãi tình cảm ở trong lòng.

Hắn cố tình trêu chọc, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng: “Lời nào cơ?”

“Là... là câu ban nãy khi phỏng vấn anh đã trả lời đó ạ, chuyện hai chúng ta... Cố Tinh Vân cúi đầu, giọng nói rất nhỏ, vậy mà hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng cậu đang nói gì.

Lục Nguyên Minh lại bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên. Ảnh để chậm rãi giảm tốc độ, sau đó nghiêng đầu nhìn bạn nhỏ, ánh mắt trở nên thả lỏng nói:



“Em nghĩ thế nào thì chính là thế đấy.”

Lời nói của hắn nhẹ bẫng, nhưng lại như một cơn bão thổi tung mọi suy nghĩ hỗn loạn trong lòng cậu.

Đúng vậy, cậu đã từng nói thích một người mà không nói thì chính là đồ ngốc.

Cậu không phải Hạ Hành Dữ.

Cậu mới không ngốc như vậy.

Cố Tinh Vân hít sâu một hơi, đôi mắt ngập nước vì lo lắng, thế nhưng ánh mắt nhìn hắn lại đặc biệt kiên định.

“Anh ơi, em có thể mạnh dạn nghĩ... anh thích em không?” Cậu ngập ngừng, giọng nói lại đầy quyết tâm: “Thật ra, em vừa nhận ra, em cũng thích anh lắm” (5)

Cố Tinh Vân vừa cất lời, từng từ từng chữ đều mang theo sự chân thành đến mức khiến trái tim Lục Nguyên Minh run rẩy.

Hắn vội tấp xe vào lề đường, để bản thân bình tĩnh hơn một chút.

Bạn nhỏ ngồi đó, đôi mắt xanh như nước hồ trong veo, lấp lánh thứ ánh sáng tuyệt vời nào đó... dũng cảm đến lạ thường. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, nhưng không hề vì thế mà trốn tránh hắn.

“Em... nói lại cho tôi xem.” Lục Nguyên Minh cố điều hòa nhịp thở, tuy nhiên không có bao nhiêu tác dụng đáng kể cho lắm.

Cố Tinh Vân khế cắn môi nhưng cậu vẫn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, lặp lại lời mình vừa nói:

“Em thích anh. Thật sự rất thích anh.”

Khoảnh khắc đó, Lục Nguyên Minh không biết phải làm gì ngoài việc nhìn cậu chằm chằm. Những cảm xúc hắn luôn cố gắng đè nén, những lần hắn tự nhủ phải khắc chế chính mình, tất cả như một con đê bị vỡ, tràn ngập trong lòng.

Hắn cười vô cùng hạnh phúc, mang theo cả sự nhẹ nhõm và vui vẻ hiếm có.

Cả pheromone bạc hà tràn ngập khắp khoang xe cũng dịu nhẹ hơn bao giờ hết.

“Nhóc con, em có biết mình vừa làm gì không?”

Cố Tinh Vân ngơ ngác nhìn hắn, rồi chậm rãi lắc đầu.



Cậu chỉ nói thích anh chủ nợ, chưa có làm gì hết mà.

“Em vừa khiến tôi không còn đường lui nữa rồi.”

Lục Nguyên Minh vừa nói xong đã dễ dàng bật mở dây an toàn vươn tay kéo cậu ôm chặt vào lòng. Vòng tay của hắn rất rộng, rất ấm áp, khiến Cố Tinh Vân bất giác quên mất ngại ngùng mà rúc sâu hơn vào đó.

“Đồ ngốc... à không, giờ em không còn ngốc nữa rồi.”

Đã nhận ra rồi.

Lục Nguyên Minh nhẹ nhàng nói, dịu dàng đến mức chỉ cần ai nhìn thấy cũng biết hắn đang ôm trong lòng bảo bối mình yêu quý nhất.

Cổ Tinh Vân nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên hỏi lại hắn: “Vậy... anh đúng là thích em đúng không?”

Lục Nguyên Minh không trả lời ngay, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, đoạn đáp: “Ừm, thích em nhất.”

Câu trả lời của hắn khiến Cố Tinh Vân như biến thành quả cà chua chín, mặt đỏ đến tận mang tai. Bạn nhỏ dụi dụi mặt mình trên vai hắn, nhỏ giọng ngọt ngào nói: “Hôm nay anh đột nhiên dịu dàng quá, em thấy không quen lắm.

“Vậy thích không?”

“Vâng... không quen, nhưng em thích lắm.”

Lục Nguyên Minh lại hôn hôn tóc cậu một chút, kéo dây an toàn lại cho bạn nhỏ, chậm rãi cất lời: “Sau này đều sẽ nói chuyện với em như thế, mong bé ngoan sẽ không bỏ rơi tôi nữa.”

“Được... ạ.”

Buổi tối hôm đó, không khí dường như đã khác đi rất nhiều. Lục Nguyên Minh ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ngón tay thon dài lướt qua danh bạ, dừng lại cái tên quen thuộc được bản thân đặc biệt cài chế độ kết nối ưu tiên.

Nhóc ngốc.

Hắn bật cười, lắc đầu rồi đổi nó lại thành hai chữ: Bé ngoan.

Bé ngoan của hắn.

Thẳng thắn, đáng yêu đến lạ thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.