Không gian yên ắng chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ radio. Cố Tinh Vân ngồi bên cửa sổ, dường như đã lạc vào một khoảng không xa xăm nào đó, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve chậu cây Ý Lan đang đặt trên đùi. Không biết từ khi nào nó đã luôn được cậu mang theo bên mình. Tựa như một điểm tựa tinh thần, chỉ cần nhìn thấy sẽ cảm thấy tâm trạng mình bình ổn hơn hẳn.
Giống như người tặng nó cho cậu, tuy có vẻ không đáng tin nhưng lại là người mà cậu yên tâm dựa vào nhất ở nơi này.
Lục Nguyên Minh liếc nhìn bạn nhỏ qua gương chiếu hậu, thấy cậu cứ thẩn thờ nhìn mãi một hướng ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, hắn mới bất giác lên tiếng:
“Em lại đang nghĩ gì vậy?” Giọng điệu mang chút tò mò, lại xen lẫn sự dịu dàng không dễ nhận ra.
Cố Tinh Vân giật mình, quay đầu lại, đôi mắt mông lung chớp chớp vài cái như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu vươn một tay xoa xoa gò má đang dần nóng lên, giống hệt bạn nhỏ bị bắt quả tang khi đang làm gì đó không nên.
“Anh ơi..” Cậu ngập ngừng, đôi tay bất giác siết chặt chậu cây đang ôm trong lòng, hai mắt cũng trở nên lấp lánh như chứa cả một bầu trời đầy sao, hỏi hắn: “Lời ban nãy của anh có ý gì ạ?”
Lục Nguyên Minh hơi khựng lại, đôi mắt nâu ấm chăm chú nhìn vào bạn nhỏ. Hắn không cần hỏi cậu đang nhắc đến lời nào, bởi chính hắn là người biết rõ nhất ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-nho-bi-du-di-mat-roi/3742453/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.