Hứa An nhìn người vừa mới còn hùng hổ với anh, giờ đây lại căng thẳng nhìn số điện thoại trong máy mà bật cười, bỏ lại một câu rồi đi ra bên ngoài đợi.
“Xong việc, nhớ trả phí dịch vụ cho tôi đấy"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, từng hồi như gõ thẳng vào tim Lục Nguyên Minh. Hắn hồi hộp đến mức lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hội, mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, chỉ chờ giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
Một, hai... đến hồi chuông thứ ba, cuộc gọi cuối cùng cũng được kết nối.
“Alo, anh Hứa ạ?"
Giọng nói mềm mại ấy vừa vang lên, dù chỉ vài từ đơn giản cũng đủ làm lòng hắn dậy sóng. Lục Nguyên Minh hắng giọng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lời nói của hắn vẫn không giấu nổi sự kích động.
Thật sự là nhớ đến điên rồi.
“Cố Tinh Vân.”
Cố Tinh Vân nghe giọng hắn thì bối rối, cậu vừa có ý định muốn ngắt máy đã bị người nọ ngăn cản: “Nhóc con, đừng ngắt máy, nói chuyện với tôi một chút, có được không?"
Nhóc Alpha ngập ngừng, ngón tay vốn đã lơ lửng trên nút kết thúc cuộc gọi giờ khựng lại hẳn. Giọng Lục Nguyên Minh khàn khàn, mang theo chút khẩn cầu mà cậu chưa từng nghe thấy, điều đó khiến bạn nhỏ mềm lòng.
“Vâng... Sao anh lại lấy điện thoại của thầy Hứa vậy ạ?”
“Còn không phải vì em chặn tôi sao?” Lục Nguyên Minh nhếch môi cười khổ, rồi lại thở dài nói: “Về nhà đi bé ngoan, tôi cô đơn lắm!”
Cố Tinh Vân nghe vậy thì ngẩn người, trái tim như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt. Không phải vì tiếng 'bé ngoan', mà là vì hai chữ 'Về nhà'.
Cậu không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể ậm ừ vài tiếng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ở đây... em làm gì có nhà.
Lục ảnh để lúc này mới như thở ra một hơi nhẹ nhỏm, lập tức bắt lấy cơ hội, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn, nhưng hắn vẫn không giấu được bản tính thích trêu chọc động vật nhỏ của mình.
“Ai bảo không có? Không phải từ đầu tôi đã bảo cho em về ở nhà tôi rồi à? Cún con không nhà đương nhiên người nhặt được nó đem về đâu, thì nơi đó sẽ thành nhà của nó rồi.”
“Không phải cún con.” Cố Tinh Vân bướng bỉnh phản bác, giọng nói mang theo chút giận dỗi, nghe qua còn khiến người ta cảm thấy bạn nhỏ đang làm nũng.
“Được, không phải cún con.” Hắn bật cười, hạ giọng: “Tôi muốn nói với em một việc”
Cố Tinh Vân rụt rè hỏi: “Việc... việc gì ạ?"
“Tôi không có ý định tiếp tục ở lại giới này từ năm trước rồi, chỉ vì một số việc nên tôi mới ở lại đến giờ thôi. Cuối năm nay sẽ hoàn toàn rút lui khỏi giới, cho nên... nhóc về nhé?”
Vốn dĩ muốn tiếp tục tránh né, Cố Tinh Vân ngay lập tức bị lời bộc bạch này của hắn kìm lại. Cậu mở to mắt, không ngờ rằng người luôn đứng trên đỉnh cao của giới giải trí lại có ý định từ bỏ.
“Anh... anh nói thật sao?"
“Thật. Tôi đã sắp xếp xong hết rồi. Chỉ là, tôi muốn em về. Không phải để em trả nợ cho tôi, mà là vì tôi không muốn ở một mình nữa."
Cố Tinh Vân im lặng rất lâu, đến nỗi Lục Nguyên Minh tưởng cậu sẽ không đồng ý mà từ chối lời đề nghị của hắn.
Cuối cùng, nhóc Alpha cũng đáp lời: “Em không về liền đâu. Tiền thuê nhà còn nửa tháng lận."
“Về nhé? Tôi trả tiền giúp em. Không tính vào khoảng nợ"
Nghe giọng hắn dịu dàng như vậy, Cố Tinh Vân không kìm được mà đỏ mặt. Cậu cúi đầu, cất giọng nhỏ xíu:
“Vậy thì, cũng...cũng được.”
Lục Nguyên Minh nghe thấy câu trả lời của Cố Tinh Vân, đôi mắt vốn đầy sự mỏi mệt tích tụ nhiều ngày qua bỗng sáng lên. Hắn tựa như vừa thắng được một trận chiến lớn, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ nhưng vẫn cố giữ giọng nói của mình trông thật bình tĩnh, không để lộ sự phấn khích của mình.
Bảo cậu từ từ dọn mà lại gấp gáp qua đây như vậy, cái anh này... làm gì thế không biết.
Suốt ngày chỉ muốn làm cậu khó xử thôi.
Nhìn cái vali duy nhất trong phòng, cùng với chậu cây Ý Lan ở ban công, bạn nhỏ mới nhỏ giọng đáp một tiếng.
“Vâng”
Khi cuộc gọi kết thúc, trong lòng cả hai đều tràn đầy những cảm xúc không nói thành lời.
Rõ ràng chỉ là trở về chốn cũ, cớ sao cậu lại cảm thấy bản thân vui vẻ lạ thường.
001 nhìn chủ nhân nhỏ nhanh chóng dọn vài thứ bên ngoài vào vali mà không khỏi thở dài. Sớm biết như vậy nó đã không giúp tên kia giải quyết chuyện trên mạng nhanh như vậy.
Nhìn đi, nhà ngoại sắp không giữ được cậu rồi này.
Lục Nguyên Minh trả điện thoại cho Hứa An, khóe môi vẫn còn vương chút ý cười không giấu được. Vừa xoay người rời đi, hắn đã nghe bạn mình lên tiếng, giọng nói mang theo chút ý vị trêu chọc.
“Anh khác trước nhiều lắm.”
Bước chân Lục Nguyên Minh khựng lại một chút. Hắn quay đầu, nhìn người bạn đã lớn lên cùng mình.
“Khác chỗ nào?”
Hứa An nhướng mày, thản nhiên đáp: “Trước đây anh nóng nảy, ngang ngược, làm gì cũng không nghĩ tới cảm nhận của người khác. Nhưng bây giờ, tôi thấy anh kiên nhẫn hơn, cũng xử lý mọi việc cẩn trọng hơn.”
Lục Nguyên Minh chỉ khẽ cười, ánh mắt dường như cũng ấm áp hơn đôi phần.
“Tôi đang tập” Hắn hạ giọng, lời nói có phần tự nhiên nhưng lại mang theo chút lúng túng của một kẻ lần đầu biết yêu: “Em ấy dễ khóc lắm, cũng rất hay nghĩ ngợi lung tung. Vì thương em ấy nên tôi chỉ có thể cố gắng thay đổi thôi. Cậu đừng cười tôi.”
Hứa An phất phất tay, cầm theo túi đồ mua cho Diệp Ân về, thúc giục: “Không cười anh, đi đi. Đón người về nhà chăm kĩ vào, đừng để em ấy đi nữa.
Lục Nguyên Minh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ bước nhanh ra xe.
Trong lòng hắn cũng đã nhắc nhở chính mình rất nhiều. Sau này không thể để cậu rời xa mình thêm lần nào nữa.
Một ngày không được, một tháng càng không.
Bạn nhỏ chỉ cần trưởng thành vui vẻ trong sự chiều chuộng của hắn là tốt rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]