🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chỉ hai tuần ngay sau đó, Cổ Tinh Vân đã đóng máy bộ phim đầu tiên diễn cùng với thầy mình. Ảnh chụp hình chung của cả đoàn được update liên tục.

Lục Nguyên Minh định bụng sẽ gọi cho cậu, hắn đã nghĩ bạn nhỏ chắc chắn sẽ về với mình. Cậu không có chỗ ở, cũng không có đem theo giấy tờ quan trọng bên người thì làm sao có thể thuê nhà được chứ? Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là bản thân bị chặn.

“Mẹ kiếp, em ấy chặn tôi làm cái gì chứ!?”

Hứa An vỗ vỗ vai hắn, ung dung đi đến sofa tiếp tục nhâm nhi tách trà nóng, cười bảo: “Trốn anh chứ sao trăng gì nữa. Em ấy thuê nhà rồi.”

Lục Nguyên Minh vẫn đang nhắn tin cho Cổ Tinh Vân, chỉ là mọi tin nhắn của hắn đều có thêm một dấu chấm than màu đỏ ở phía sau mà thôi. Nghe Hứa An nói vậy, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào người nọ hỏi:

“Cậu liên lạc được với nhóc con?”

Hứa An thản nhiên nhìn lại hắn không chút sợ hãi nào, bộ dạng biết mà không nói này thật sự khiến người ta giận sôi máu.

“Nói cho tôi đi, Hứa An. Cậu biết tôi mà, điên lên thì có thể sẽ đánh luôn bạn mình đấy"

“Dẹp, dẹp, hai đứa già cả rồi, tôi cũng không rảnh đánh đấm với anh như hồi đi học. Cầu người ta mà không có miếng kiên nhẫn nào cả.

Anh bĩu môi, cầm điện thoại lên, có vẻ đang nhắn tin với ai đó, mãi cho đến khi Lục Nguyên Minh hết kiên nhẫn, Hứa An mới lên tiếng.

“Em ấy thuê lại căn hộ cũ của bạn nhỏ nhà tôi.”

Bạn nhỏ nhà Hứa An?

“Này, cậu nói ai thế? Tôi đã bảo nói cho rõ ràng rồi mà cái tên này. Lục ảnh để không chịu được cái tính nhây nhây của anh, vỗ cái bụp lên đầu thằng bạn khốn nạn.



Dù bị đánh nhưng bộ mặt diễn viên họ Hứa vẫn vô cùng vui vẻ, nói đúng hơn là vẻ đắc ý sắp không giấu được nữa rồi.

Anh nói: “Diệp Ân, bạn trai của tôi”

Lục Nguyên Minh hơi nghệch ra, song hắn lại hừ lạnh bảo: “Cậu đúng là cầm thú, Alpha cũng không tha.”

Hứa An không những không tức giận mà còn nhoẻn miệng cười đắc ý, nâng mắt nhìn hắn rồi nhàn nhã đáp lại: “Anh còn hơn cả cầm thú, Alpha thua mình tận 14 tuổi cũng không tha. Thế này là gì? Phiên bản tình yêu ‘lớn tuổi chín chắn à?”

Lục Nguyên Minh vừa định phản bác, thế mà lời còn chưa ra khỏi miệng, hắn đã nhận ra mình hoàn toàn không có cách nào phủ nhận lời Hứa An nói. Gương mặt ảnh để thoáng đỏ lên, không rõ vì tức giận hay vì phải kiềm nén tay chân để không đến đập cho thằng bạn một trận ra trò.

“Cậu thì biết cái gì mà nói? Đừng lôi tôi ra so với cái kiểu cầm thú của cậu. Tôi chăm em ấy rất tốt.”

Hứa An cười đặt tách trà xuống bàn, chống tay lên cằm nhìn hắn như thể đang thưởng thức một màn kịch hay: “Được thôi, tôi không so với anh. Nhưng nói thật, anh nghĩ mình bám dính nhóc con như thế có thể không khiến em ấy chạy xa hơn sao? Người ta chặn anh rồi đấy, anh Lục à.”

Câu nói ấy như châm dầu vào lửa, Lục Nguyên Minh lập tức đứng bật dậy, bước tới trước mặt Hứa An, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống thằng bạn mình.

“Tôi biết chứ! Nhưng cậu nghĩ tôi có thể ngồi yên được sao? Cậu không hiểu cảm giác này đâu, Hứa An. Không phải cậu lệ thuộc vào người ta, mà là từ khi nhận ra tình cảm của mình, tôi mới là người không thể sống thiếu em ấy rồi"

Hứa An thoáng ngẩn người trước lời thú nhận của anh bạn thân, rõ ràng một người luôn cọc cằn, nóng nảy, chỉ muốn nói ngắn gọn nhất có thể. Vậy mà, vì muốn làm rõ chuyện về một người lại chịu nói nhiều lời với anh như thế. Anh bật cười, không còn muốn trêu chọc hắn nữa.

Anh chậm rãi nói: “Được rồi, anh đừng nhìn tôi như muốn đánh người tới nơi như vậy. Tôi sẽ cho anh vài lời khuyên của một người đã thành công theo đuổi vợ.” Hằng giọng một chút, rồi anh lại nói: “Trước tiên anh phải dẹp yên cái đám tin đồn trên mạng đã."

“Làm rồi.”



Lục Nguyên Minh đáp không chút do dự, khiến Hứa An hơi khựng lại. Anh nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc.

“Thật? Anh giải quyết xong cả?”

“Thật, tôi không đùa."

Hứa An nghe vậy thì gật gù, nhưng trong lòng lại thầm mắng hắn là đồ tư bản giàu có chết tiệt.

Nghĩ một lúc, anh tiếp tục.

“Vậy bước tiếp theo là làm em ấy tin rằng, ở bên anh sẽ không có gì phải lo lắng. Anh sẽ không bị Cổ Tinh Vân ảnh hưởng gì, hiểu không?”

Lục Nguyên Minh liếc anh, giọng nói lại xen lẫn sự nôn nóng cùng bất lực: “Nhóc con chặn tôi rồi. Cậu nói xem tôi làm thể nào nói chuyện với em ấy?"

Hứa An cũng đơ người trong giây lát, nhưng ngay sau đó, tiếng thông báo vang lên đã kéo đi toàn bộ sự chú ý của anh. Nhìn màn hình điện thoại, anh cười đến đặc biệt vui vẻ, không thèm để ý đến bộ dạng như sắp bùng nổ của thằng bạn mình xíu nào.

“Thật ra ca này của anh không khó cũng không dễ, nhưng tiếc là tôi không biết cách giúp anh. Nửa kia của tôi vừa nhắn, bảo tôi về với em ấy. Thôi, anh tự xoay sở đi nhé! Đi đây”

Nói xong, anh nhặt áo khoác trên ghế, chuẩn bị quay người rời đi. Tuy nhiên, bất ngờ luôn đến, chưa kịp ra đến cửa thì điện thoại anh đã nằm gọn trong tay Lục Nguyên Minh rồi.

“Này, anh làm gì vậy?”

“Xin lỗi.”

Lục Nguyên Minh nói ngắn gọn, sau đó không chút do dự nhập số của Cổ Tinh Vân vào, nhấn gọi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.