🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên phim trường, khung cảnh tuyết rơi được dàn dựng một cách tỉ mỉ. Những bông tuyết nhân tạo được làm y như thật rơi lả tả khắp nơi, hòa quyện với ánh sáng mờ ảo của ánh đèn đường trông đặc biệt lãng mạn, khiến cả không gian như chìm trong bầu không khí của một ngày đông thật sự.

Cổ Tinh Vân đứng trong góc, khoác trên người một chiếc áo dày màu xám tro, gương mặt cậu cũng được stylish trang điểm khác với đầu bộ phim một chút, nét mặt cậu toát lên vẻ trầm tĩnh, đôi mắt xanh dường như cũng trở nên lắng đọng, biết cách giấu đi cảm xúc của chính mình.

Lý Hòa đã trưởng thành hơn rất nhiều vì tình yêu của cậu ấy rồi.

Ở con đường đối diện, Lục Nguyên Minh cũng khoác trên người một chiếc áo măng tô dài màu đen, vóc dáng cao lớn của hắn nổi bật giữa khung cảnh trắng xóa. Đôi mắt hắn sâu thẳm, ánh lên nét cương nghị xen lẫn chút dịu dàng, hạnh phúc như chính tâm trạng nhân vật của hắn chuẩn bị diễn.

“Cảnh cuối, chuẩn bị!” Đạo diễn Lý hô to, cả đoàn phim lập tức im lặng theo giọng nói của ông.

Cổ Tinh Vân hít sâu một hơi, bước ra giữa con đường vắng tại công viên hai người lần đầu gặp nhau. Bông tuyết rơi trên vai cậu, tan ra thành những giọt nước nhỏ. Cậu cúi đầu, gương mặt hiện lên sự lưỡng lự, tựa như Lý Hòa đang đấu tranh với chính mình.

Cậu nhìn dãy số trên điện thoại một lúc lâu, rốt cuộc cũng quyết định nhấn gọi.Lục Nguyên Minh chậm rãi bước tới từ phía đối diện, mỗi bước chân của hắn đều mang theo sức nặng của nhiều ngày, nhiều đêm xa cách. Trên tay hắn là chiếc điện thoại liên tục đổ chuông. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả không gian như ngừng lại.

Hóa ra, chỉ một cuộc gọi, một ánh mắt chạm khẽ, cũng đủ làm cả thể giới ngoài kia tan vào những rung động của riêng đôi ta.

Cổ Tinh Vân khế run, quên cả việc phải tắt cuộc gọi vừa được người nhấc máy: “Lục Mục Thần, em đã tưởng."

Lục Nguyên Minh không để cậu nói thêm lời nào, hắn tiến lên một bước ôm chặt cậu vào lòng, khoảng cách rút ngắn đến mức họ cảm nhận rõ từng nhịp thở của đối phương.

“Anh đã từng nghĩ mình kết thúc thật rồi.” Giọng hắn bình thản đến lạ, dường như câu nói đó không phải nói về mình, nhưng đến khi cảm nhận rõ độ ẩm của người trong lòng, giọng nói kia mới chan hòa thêm thứ tình cảm sâu nặng của hắn: “Nhưng em biết không? Chỉ cần một tin nhắn, một cuộc gọi dùng hết lòng can đảm của em, anh đã hiểu... thật ra, anh chưa từng ngừng yêu em"

Đôi mắt Cổ Tinh Vân được máy quay nhanh chóng chú trọng, cậu kiềm lại nước mắt đang chực trào, nhìn hắn nghẹn ngào nói: “Anh nói dối đúng không? Chỉ mới hôm qua thôi...chỉ hôm qua...

Lục Nguyên Minh đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên gò má cậu. Động tác ấy mang theo sự ẩn nhẫn đến cực điểm, tựa như khát vọng cũng như nỗi nhung nhớ của mình với người yêu, chậm rãi xoa dịu tất cả những đau đớn mà hai người đã chịu đựng suốt đoạn thời gian qua.

“Em muốn hỏi vì sao anh lại rời đi?" Hắn tựa trán mình vào trán cậu nói ra tất cả suy nghĩ còn tồn tại trong tâm trí hắn lúc này: “Anh rời đi, không phải vì hết yêu em. Mà vì anh nghĩ rằng, có lẽ em sẽ hạnh phúc hơn nếu không có anh. Nhưng anh sai rồi, chúng ta đều không thể hạnh phúc nếu thiếu đối phương trong cuộc đời mình.



Cổ Tinh Vân nhìn sâu vào mắt hắn, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào. Cậu chỉ lặng lẽ siết chặt eo người nọ, như thể muốn xóa đi hết tất cả khoảng cách còn tồn tại giữa hai người.

“Ôm chặt em nhé anh.”

“Ừm, sẽ mãi ôm em thật chặt”

“Cắt! Tuyệt vời!!” Lý Hoài Dương hét lớn, cả đoàn phim vỗ tay rầm rộ, bọn họ chính thức đóng máy, hoàn thành cảnh phim cuối cùng sau hơn ba tháng làm việc chung.

Không khí trường quay trở nên nhộn nhịp hơn hẳn khi có âm thanh truyền ra từ loa của trợ lý đoàn phim. Hóa ra các fan lớn của Lục Nguyên Minh đã để tổ chức để chúc mừng ảnh để nhà bọn họ đóng máy.

Họ mang theo những túi quà lớn, những phần ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng, và cả những bó hoa rực rỡ sắc màu.

Mọi người ôm nhau chúc mừng, chụp hình cùng tất cả nhân viên, sau đó về phòng nghỉ ngơi trước khi đến ăn tiệc tối chia tay nhau.

Chỉ có Cổ Tinh Vân bị chuyện này thu hút ở lại nhìn một lát. Đa phần họ đều là Omega, mỗi người một vẻ nhưng nhìn chung đều rất xinh đẹp. Bọn họ mặc những bộ trang phục đẹp nhất, nụ cười rực rỡ nhất đến gặp thần tượng của mình.

“Ảnh đề! Anh vất vả nhiều rồi ạ!” Một cô gái trong nhóm bước lên, đôi mắt long lanh nhìn thần tượng trước mặt, đưa bó hoa lớn cho hắn.

“Cảm ơn mọi người đã đến vì tôi.” Lục Nguyên Minh nhận lấy bó hoa, nở một nụ cười vô cùng chuẩn mực, là nụ cười hắn luôn bày ra trước mặt người khác. Giọng nói hắn luôn rất dịu dàng với các fan, khiến cả nhóm như bị chất giọng trầm ấm ấy làm cho tan chảy.

“Anh không cần phải cảm ơn đâu ạ, là chúng em nên cảm ơn anh vì đã chăm chỉ đóng phim trong năm nay đó hihi” Một bạn fan Omega nam cất giọng mang theo chút ngượng ngùng đáp lời hắn.

Cổ Tinh Vân đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Cậu nhìn thấy một Lục Nguyên Minh mang một dáng vẻ hoàn toàn khác trước mặt cậu, không còn là người nóng nảy, tùy tiện, thích trêu đùa người nữa. Giờ đây hắn là một Alpha hàng đầu, lịch thiệp, đẹp để tỏa sáng rực rỡ trong lòng người hâm mộ của mình.

Cậu thấy hắn cười, thấy hắn nói chuyện nhỏ nhẹ với từng fan, ảnh mắt cũng chân thành mười phần.

Cổ Tinh Vân chợt nghĩ: “Có lẽ anh ấy sẽ thích một Omega xinh đẹp nào đó trong tương lai nhỉ?”

Ý nghĩ đó chợt đến, nhưng lại bám lấy tâm trí cậu mãi.



Nhóc Alpha mím môi, cố gắng xua đi cảm giác nhoi nhói trong lòng. Cậu không hiểu vì sao mình lại thấy khó chịu như thế. Lẽ ra cậu phải vui vì tương lai đó thay anh chủ nợ chứ? Nhưng trái tim trong lồng ngực cậu lại không nghe lời, đập loạn đến mức chủ nhân nó cũng biết chuyện này không đúng cho lắm.

“Không đúng chỗ nào?” Cậu tự hỏi. Vậy mà, dù đã cố gắng nghĩ, bản thân vẫn không thể tìm được câu trả lời.

Khi buổi gặp gỡ kết thúc, Lục Nguyên Minh nhanh chóng quay lại với bạn nhỏ, hắn đã mệt vì phải giả bộ cười với người khác lắm rồi. Chẳng qua, hắn không ngờ lại bắt gặp nhóc con đang rầu rĩ đứng nghĩ gì đó ở một góc.

“Nhóc ngốc, sao đứng đây một mình? Không định ăn chút gì à?" Hắn bước tới, gõ nhẹ lên trán cậu một cái, buông lời hỏi han.

Cổ Tinh Vân giật mình, lúng túng lắc đầu: “Không... không có gì đâu ạ. Em chỉ... chỉ đang dựa tường nghỉ ngơi một chút thôi.”

Lục Nguyên Minh nheo mắt nhìn cậu, đôi môi khẽ nhếch lên hỏi lại: “Nghỉ ngơi hay nghĩ linh tinh?

“Không có!” Cậu phản bác ngay, phản ứng nhanh hơn ngày thường rất nhiều, khiến hắn càng thêm nghi ngờ.

Lục ảnh để cười khẽ, không hỏi gì thêm chỉ đưa tay xoa đầu cậu rồi bảo: “Được rồi, nhóc con. Nghỉ ngơi đi, đừng để mấy chuyện vớ vẩn làm phiền.”

Cổ Tinh Vân nhìn theo bóng lưng hắn rời đi vì lấy đồ ăn cho cậu, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu khẽ thì thầm với chính mình.

“Có lẽ... em thật sự đang nghĩ linh tinh rồi.”

001 thở dài, chỉ có thể âm thầm mắng tên họ Lục nào đó nhiều lần: Tại ai đó ép nên chủ nhân nhỏ của nó buộc phải để bản thân trưởng thành trong đoạn thời gian ngắn như vậy.

Tác giả có lời muốn nói.

Chết rể nha há há, này thì chuyện vớ vẩn. Mi đâu có ngờ em bé đang nghĩ về mi phải không? Kkkk.

Nói chứ, tại thằng rể mà bà già này phải viết thêm bao chương cho thằng nhỏ hết mơ hồ đó :))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.