Tâm trí mông lung như bị phủ lên một lớp sương mù. Cổ Tinh Vân không thể nào tập trung vào những tiếng cười nói xung quanh.
Những nỗi buồn chẳng biết từ đâu ập đến, như một cơn sóng lớn muốn nuốt chửng lấy cậu.
Cậu lại vô dụng mà nhớ nhà nữa rồi.
Nhớ hai cha lúc nào cũng cưng chiều mình, nhớ căn bếp nhỏ lúc nào cũng thơm mùi bánh nướng, nhớ tiếng cười ấm áp và ánh mắt đầy yêu thương mà mọi người dành cho cậu.
Cậu như một công tử nhỏ, luôn được mọi người đối đãi dịu dàng với mình. Từ nhỏ đến lớn luôn rất ngoan, chưa từng có ai nói nặng lời với cậu. Đến thế giới này rồi, cậu mới biết, hóa ra con người ta có thể đối xử tồi tệ với nhau như thế, dù cậu chẳng làm gì họ.
Khát vọng được trở về tổ ấm quen thuộc ấy mãnh liệt đến mức, trong giây phút này, cậu cảm thấy mình giống như một người lạc giữa sa mạc cằn cỗi, sắp chết vì khát, cần gấp một ốc đảo hiện ra trước mắt mình. Nhưng cậu biết, ốc đảo ấy đã ở rất xa, không thể chạm tới được nữa.
Cổ Tinh Vân nhìn sang Lục Nguyên Minh đang ngồi đối diện, trò chuyện cùng đạo diễn và biên kịch. Hắn cười nhẹ, ánh mắt sáng lên mỗi khi nói về những dự án trong tương lai của công ty. Ảnh để thực sự như một ngôi sao tỏa sáng giữa bầu trời, cậu đột nhiên thấy hắn xa cách quá...
Nói chung là bạn nhỏ đang sầu, nên nhìn sao cũng thấy Lục Nguyên Minh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/alpha-nho-bi-du-di-mat-roi/3735931/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.