Lục Nguyên Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cậu nhóc bên trong điện thoại, hắn vươn tay muốn lau đi nước mắt đọng trên khóe mi kia, nhưng đó là chuyện không thể. Ảnh để thoát khỏi hình ảnh đang xem, tìm số điện thoại Trần Hạo muốn xác nhận tình hình một chút.
“Em ấy ổn chưa?”
Trần Hạo thở dài, thành thật đáp: “Ổn hay không thì tôi không biết, nhưng boss à, cậu ấy không nói, chứ tôi biết cậu ấy buồn lắm.”
Lục Nguyên Minh im lặng một lúc, sau đó cúp máy mà không nói thêm lời nào. Trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh bạn nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, khiến hắn vừa giận vừa thương.
Ảnh để tìm xem những nghệ sĩ trong đội cậu. Đều là những cái tên không có gì xa lạ, có hậu thuẫn từ các công ty lớn. Nhưng điều đó không làm hắn bận tâm.
Chỉ cần một cuộc gọi của hắn là được.
“Cố Tinh Vân là gia đình của tôi. Các người xem thường em ấy, là đang xem thường tôi đấy à?” (D)
Giọng nói kia tràn đầy cảm giác nóng nảy, không chừa cho người nghe cơ hội phản bác nào. Hắn không cần nể nang đám người đó, bọn họ chỉ cần nghĩ đến lợi ích của bản thân bị ảnh hưởng, thì sẽ tự động quản tốt nghệ sĩ nhà mình thôi.
Hắn không phải đe dọa chơi, cổ phần của công ty giải trí Nhất Mộng rải rác khắp các nhãn hàng lớn ở trong nước. Những thương hiệu lớn từng hợp tác với những nghệ sĩ kia bắt đầu rút hợp đồng, lý do đưa ra cũng vô cùng đơn giản: “Họ không còn phù hợp với hình ảnh thương hiệu của chúng tôi.”
Tin tức Cố Tinh Vân là người thân trong nhà ảnh để nhanh chóng lan ra trong giới. Không ai dám công khai đối đầu với Lục Nguyên Minh, ai cũng hiểu đây là lời cảnh cáo của hắn. Dù rằng họ vẫn thắc mắc ảnh đế có anh em như thế bao giờ.
Khi Cố Tinh Vân quay lại đoàn phim, không khí ở đây đã có chút khác biệt. Các anh chị tiền bối trong đoàn, vốn đã có thiện cảm với tài năng diễn xuất của cậu, nay lại càng thích cậu hơn.
“Nhóc con đừng buồn, sau này trong giới chúng tôi sẽ chống lưng cho cậu, không cần rụt rè với đám người đó. Cậu là Alpha cấp cao mà, ngang ngược một chút bọn họ cũng không dám nói gì thêm đâu” Diễn viên đóng vai cha cậu an ủi.
Đạo diễn Lý Hoài Dương cũng ngoắc tay bảo: “Đúng đấy. Cậu chỉ cần làm tốt việc của mình thôi, mấy chuyện vớ vẩn lo cái gì. Lại đây, xem đoạn này đi, mai diễn cho tốt.”
“Vâng ạ, cháu sẽ diễn thật tốt.”
Cố Tinh Vân ngượng ngùng gật đầu, cảm thấy lòng ấm áp hơn đôi chút. Nhìn quanh một hồi không thấy bóng hình người nọ, giây phút đó cậu lại thấy hụt hẫng đến lạ.
Anh chủ nợ ở đâu rồi? Nhớ anh ấy quá đi.
Đêm hôn đó, Lục Nguyên Minh mới xuất hiện trước mặt cậu. Lúc đến, hắn không gõ cửa mà mở thẳng ra khiến cậu giật mình, mặt cũng nghệt cả.
“Anh... sao anh lại ở đây?” Cậu lắp bắp, vội vàng đứng dậy đóng cửa như sợ ai nhìn thấy họ ở cạnh nhau.
Lục Nguyên Minh không trả lời ngay. Hắn bước tới, nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn hơi sưng của cậu. Ảnh đế đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, thở dài.
Nhóc này khóc suốt vài hôm liền, nên giờ đã qua một ngày nhưng đôi mắt cún nhỏ vẫn không khỏi hoàn toàn.
“Khóc nữa không?” Hắn hỏi với chất giọng trầm thấp ngày thường, nhưng vào tai bạn nhỏ đó lại là lời hỏi han cực kỳ dịu dàng.
Cố Tinh Vân lắc đầu, đáp lời: “Em không yếu đuối đến vậy. Em chỉ... chỉ là hơi buồn một tẹo thôi.”
Lục Nguyên Minh khẽ nhếch môi, ngón tay cái chạm nhẹ nơi đuôi mắt sưng đỏ của cậu, nhẹ giọng nói: “Nhóc ngốc, em có quyền nhõng nhẽo, cũng có thể yếu đuối mà khóc. Chỉ là đừng khóc vì những người không đáng. Người nhà mà thấy được sẽ đau lòng lắm.
Cổ Tinh Vân cắn môi không nói gì. Một lúc sau, cậu mới hít sâu một hơi, đôi mắt xanh trong suốt lóe lên sự kiên định hiếm thấy.
“Em lớn rồi, anh. Em không còn ở cạnh người nhà của em được nữa. Không thể mãi là một đứa trẻ... em sẽ tự mình đối mặt với tất cả khó khăn sau này.”
Lục Nguyên Minh hơi ngạc nhiên trước câu nói của cậu. Nhưng ngay sau đó, hắn lại bật cười, tiếng cười trầm ấm vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nụ cười ấy vô cùng thoải mái khiến người đối diện cũng vô thức cong môi cười theo.
Cậu chưa từng thấy anh chủ nợ cười thoải mái như vậy, định hỏi vì sao Lục Nguyên Minh cười, cậu đã nghe hắn nói.
“Lớn rồi? Nhìn em như thế này, tôi thấy em vẫn là nhóc con cần được dỗ dành đấy.”
“Anh!” Cố Tinh Vân đỏ mặt, định phản bác lời hắn nói, nhưng trong đầu lại không nghĩ ra từ gì có thể mắng người.
Ảnh để cúi người, lại lấy cái tư thế đó, kề cạnh bên tai cậu chọc ghẹo: “Em lớn thật thì chứng minh đi.”
Cổ Tinh Vân nghe được câu trước vừa định xù lông, câu sau đã dỗ cho lòng cậu yên tĩnh trở lại.
“Nhớ kỹ, dù em có lớn thế nào, tôi vẫn không cho phép ai bắt nạt em. Gia đình mình không dễ đụng vào như thế.”
Hắn nói xong liền xoay người rời đi, để lại Cổ Tinh Vân đứng ngẩn người trong căn phòng nhỏ. Cậu nhìn theo bóng lưng hắn, trái tim bất giác đập loạn nhịp.
“Gia đình mình..” Cậu vô thức lặp lại vài lần lời người nọ nói, cuối cùng cũng hiểu câu nói lúc đầu của hắn không phải nói về sự lo lắng của hai cha cậu.
Hắn là nói hắn, Lục Nguyên Minh bảo hắn là người nhà của cậu.
Bọn họ là gia đình.
Cổ Tinh Vân mím môi, sống mũi lại cay cay. Cậu nhỏ giọng nói với cơ giáp của mình: “Ở đây ta cũng có người nhà rồi, anh chủ nợ tốt quá à... Ta muốn nợ anh ấy lâu một chút. Không muốn phải trả nợ rồi rời đi đâu?
001 im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Ừ, đã sớm đoán được.”
Cố Tinh Vân chu môi hỏi: “Mi đoán được cái gì?”
001 lại im lặng, giả chết đến cùng, mặc kệ bộ dạng đáng thương của chủ nhân nhỏ.
Nó chỉ nói ở trong lòng suy nghĩ của mình.
Nó đoán được một ngày không xa cún nhỏ sẽ lạc trong hang sói, vĩnh viễn không tìm được đường về. Cũng có thể, vì con sói nọ quá gian xảo, biết giấu đi răng nanh của mình, ngụy trang thành đồng loại của cún nhỏ, bày ra một cái ổ ấm áp, xinh đẹp cho cả hai, khiến cún nhỏ không bao giờ muốn đi nữa. Tình nguyện ở bên sói lớn cho đến khi đôi mắt đã mờ, bộ lông đã bạc, bầu bạn như đồng loại với nhau cả đời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]