🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Tí thì toang mấy bà ơi*

Tui đang viết truyện lúc đêm, tui dậy tui đi vs, mở cửa phòng ra tui bị sốc mùi xăng nồng nặc luôn, tui mới vội qua kêu bố mẹ tui dậy đi kiểm tra, không dám bật đèn luôn vì sợ đang khí xăng nồng như thế gặp điện nó nổ á.

Xuống tầng thì thấy xe của bố tui bị chảy xăng lênh láng luôn, may mà tui phát hiện kịp thời chứ cứ vậy lỡ cháy thì toang.

Lói chung là may quá, tui vẫn ổn nha! mỗi tội hít hơi nhiều mùi xăng nên hơi choáng xíu. ( 6

Sau khi tình hình chiến sự ổn định trở lại, tàn dư xác sống từ nơi khác vẫn đang nối đuôi nhau kéo tới, Sandra giao lại cho phó tướng chỉ huy binh lính xử lý nốt còn bản thân vội vàng bay về con tàu lớn lơ lửng trên không trung kia.

Có máu của Kailami giúp Tạ Hàn Vũ dần hồi phục lại nhưng con vi rút kia có khả năng hút sinh lực rất mạnh, mặc dù anh đã khôi phục lại dáng vẻ giống người còn sống nhưng lục phủ ngũ tạng đã chịu tổn thương không thể lành ngay được.

Liam để Tạ Hàn Vũ vào trong khoang trị liệu trong khoảng nửa tiếng rồi để anh nghỉ ngơi trên giường bệnh.

Khoang trị liệu có khả năng hồi phục những tổn thương cơ thể khá nhanh nhưng cũng cần sử dụng hợp lý, nửa tiếng đủ cho Tạ Hàn Vũ cảm thấy khá hơn, còn những tổn thương tốt hơn hết là nên để chúng tự phục hồi chậm rãi.

Liam mở cửa ra đúng lúc Sandra vừa tới trước cửa, dáng vẻ như thể có thể giết chết bất kỳ ai lại gần vậy.

Chỉ khi nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh kia anh ta mới thả lỏng chân mày.

Bàn tay to lớn hơi chai sần sờ lên sau gáy của Tạ Hàn Vũ, anh đang hôn mê nhưng vẫn có phản ứng ưỡn cổ lên vì nhạy cảm, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Pheromone tuyết lạnh mềm mại như tuyết đầu mùa chậm rãi bao trùm lấy anh vuốt ve an ủi khiến đôi lông mày đó giãn ra đầy thoải mái.

Liam không làm phiền hai người nữa, cậu ta quay lại phòng làm việc muốn tiếp tục nghiên cứu những cái còn dang dở.

Kailami vẫn ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ ban đầu, tư thế cũng không khác gì mấy, cậu vẫn đang nghĩ mãi câu nói khi nãy.

Liam vào phòng cởi áo khoác blouse trắng treo ở sau cửa rồi đi tới chỗ bàn làm việc ở giữa phòng, Kailami ngồi ở bàn trà lên liếc nhìn theo, cậu vô thức nắm bàn tay đang được băng bó vì bị thương.

"Au!".

Liam chợt nhớ ra trong phòng còn có một người khác nhưng cậu ta không quan tâm cho lắm, chỉ mở ngăn kéo lấy ra một ống xi lanh rỗng đặt lên bàn trước mặt Kailami "Tôi cần lấy mẫu máu của cậu để xét nghiệm".

Sợ Kailami lại nghĩ quẩn, cậu ta lại nói thêm "Nói trước rồi đấy, cậu không cần phải rút máu toàn thân, tôi không phải người tàn ác như thế".

Kailami không ngại, cậu nhịn đau rút ra một ống máu đưa cho Liam, cậu rất sợ đau nhưng cái này vẫn là có thể chịu đựng được.

Liam lắc lắc ống máu trong tay xong lại nhìn cái người trước mắt.

Quá bé.



Quá gầy.

Lại còn lùn nữa.

Ngồi trên ghế mà hai chân còn một đoạn mới chạm tới mặt sàn, cứ lắc lư quá lại trông ghét thật.

Cậu ta đem ống máu đi tới chỗ dãy bàn thí nghiệm, chẳng bao lâu sau một con rô bốt phục vụ trên tàu đi vào cùng một xe đồ ăn nóng hổi.

Liam đang mải nghiên cứu hờ hững nói "Mau ăn đi, từ giờ cậu còn phải bị lấy máu nhiều đấy, gầy như vậy không đủ tiêu chuẩn đâu, phải ăn nhiều lên".

Kailami từ nhỏ không phải sống trong phòng nghiên cứu như một vật thí nghiệm thì cũng là sống biệt lập ở trại trẻ, nguồn thức ăn rất giản dị, cậu chưa từng thấy qua những món ăn hấp dẫn như thế này bao giờ.

Mấy ngày ở trại tị nạn, số lượng người đông nên đồ ăn phân phát chủ yếu là dạng đóng hộp.

Cũng chưa đói lắm nhưng nhìn những đĩa đồ ăn kia khiến cho dạ dày Kailami kêu lên òng ọc.

Nhớ lời thầy dặn, cậu lúng túng nhìn Liam "Vị đắng ấy ơi....

Liam ngầng đầu lên nhìn ý muốn nói có chuyện gì.

"Cảm ơn ngài vì đã cho em ăn ngon, đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng thấy, em sẽ ăn thật ngon miệng ạ".

Chính Liam cũng không nhận ra, ngay khoảnh khắc đó có điều gì đó khác lạ đã sinh ra trong tâm trí mình. (5)

Vài phút sau...

Liam chuyên tâm nghiên cứu, bên tai cứ vang tới tiếng nhau chóp chép khiến cậu ta khó chịu vô cùng, dù đã cố làm lơ đi nhưng vẫn là không chịu nổi mà quát nhẹ một tiếng "Không được nhai phát ra tiếng".

Kailami giật mình vì bị quát, cậu ỉu xìu xuống, khác hẳn nét rạng rỡ khi nãy khi được nếm thử những món ăn mới lạ.

Vì vui quá nên cậu hơi thất thố, cậu rất sợ bị quát, điều đó khiến cậu nhớ tới quãng thời gian bị nhốt lại làm vật nghiên cứu, suốt ngày bị vây quanh bởi những tiếng quát mắng vô lý.

Nhưng không sao, đồ ăn rất ngon, cậu sẽ không vì vậy mà dừng việc ăn lại.

Giá như những đứa trẻ ở trại trẻ có thể được nếm những món ngon này thì tốt biết mấy, cậu còn phải sống thay bọn họ nữa, thay họ trải nghiệm thật tốt thế giới này để sau này chết đi cậu có thể kể cho bọn họ nghe về những điều kỳ diệu mà cậu đã trải qua.

Kailami gắp một miếng trứng bỏ vào miệng rồi vội vàng lén lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi khỏi khóe mắt.

Nhiệt độ của hành tinh này khá nóng, ở mức gần bốn mươi độ, sau khi lên tàu, nhiệt độ được điều chỉnh hợp với người của đế quốc, khoảng hơn hai mươi độ mà thôi.

Điều này khiến cho Kailami đang chỉ mặc một chiếc áo phông cũ nát cùng cái áo khoác mỏng mặc như không mặc cảm thấy lạnh cóng luôn nhưng cậu không dám nói ra.

Làn da cậu tái đi vì lạnh, môi hơi tím lại, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái.



Sợ làm phiền tới người kia nên khi buồn hắt xì cậu cố nhìn lại, nhưng nhịn không nổi thành ra sặc cả hạt cơm lên mũi ho sặc sụa.

Liam rồi cuộc cũng không làm ngơ được nữa, cậu ta thở dài một hơi cởi áo khoác trên người để ở góc bàn thí nghiệm.

Không nói một lời nào cả mà tiếp tục làm việc, trong lòng thì thầm nghĩ, lạnh thì mau tới lấy áo mà mặc đi.

Cậu ta đường đường là đại hoàng tử của đế quốc hùng mạnh nhất vũ trụ, làm gì có chuyện hạ mình đi chăm sóc một đứa nhóc ngu ngơ cơ chứ.

Kailami để ý tới động tĩnh của Liam, không hiểu lạnh như vậy tự dưng lại cởi áo khoác ra làm gì.

Chẳng lẽ là... chê cậu yếu đuối nên đang khiêu khích chăng?

Kailami cũng học theo cởi bỏ áo khoác mỏng trên người ra gồng cơ thể nhỏ bé gầy yếu của mình lên chống chọi với cái lạnh.

Liam nhướn mắt nhìn nghi ngờ nhân sinh.

Kailami liếc mắt lên lén nhìn, hai người mắt chạm mắt nhưng chỉ có cậu là nhanh chóng quay đi.

Liam ngó lỡ định làm việc tiếp nhưng sau khi tiếng hắt xì bên kia vang tới, cậu ta không chịu nổi nữa mà cầm áo khoác đi tới chùm lên cả cái đầu của Kailami.

Cậu ta sợ lạnh thêm nữa thì cái đầu của cậu nhóc này sẽ hỏng nặng hơn nữa thì không ổn.

"Đồ ngốc!".

Kailami trong cùng một ngày bị cùng một người mắng hai lần là kẻ ngốc khiến cậu hơi khó chịu.

Cậu ngốc chỗ nào chứ, cứ tự dưng nói cậu bị ngốc, đúng là đồ khó ở.

Nhưng niệm tình người này cho cậu ăn ngon nên có tạm bỏ qua.

Không biết là do áo khoác quá to hay là do cậu quá nhỏ nữa, có khi dùng làm chăn đắp cũng được luôn ý.

Kailami cầm mép áo cuốn vào làm ấm cơ thể lên, cái áo này thơm quá, mùi giống như mùi của gỗ, cậu rất thích.

Có một loại cảm giác như thể cả tinh thần đều đang an ủi vậy.

Mặc dù bị mắng là đồ ngốc nhưng Kailami vẫn nhỏ giọng đáp "Cảm ơn ngài".

Liam một tay đút vào túi quần, một tay gãi gãi mũi quay đi "Không có gì, đừng để bị bệnh".

Nói rồi cậu ta ra lệnh cho rô bốt tăng nhiệt độ phòng lên ở mức vừa phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.