Kailami thân hình nhỏ bé những sức ăn không hề nhỏ, cả một bàn đồ ăn một mình cậu ăn không còn sót một miếng vụn nào, nhìn rô bốt dọn dẹp mang hết đĩa bẩn đi mà không khỏi cảm thán công nghệ của những người tới từ bên ngoài vụ trụ thật là kỳ diệu.
Đã ăn xong một lúc lâu nhưng cậu vẫn ngồi ngoan ngoãn ở yên đó không làm phiền tới vị kia, cũng không dám ra ngoài vì sợ sẽ bị ai đó trong số người dân mất bình tĩnh lao tới giết chết cậu.
Liam đột nhiên lên tiếng "Đi qua đây".
Kailami nhìn quanh phòng một vòng, chắc chắn không còn ai khác ngoài mình mới chậm rãi rời ghế đi đến bên kia.
Cuốn sách nghiên cứu của Lê Trực mà Tạ Hàn Vũ đem về được viết bằng chữ của người hành tinh này, hơn nữa còn là cách viết của nhà khoa học, cho dù đem một người dân tới thì họ cũng không hiểu được bên trong ghi cái gì nên cậu ta chỉ có thể tự mình tìm hiểu cho chắc chắn, cố gắng nhìn những phương trình kia thì có thể suy đoán được chứ những đoạn chữ viết thì không tait nào hiểu được.
Nhưng nghĩ lại cậu nhóc kia là đứa trẻ do Lê Trực nuôi thân cận, chắc hẳn có thể nhìn ra gì đó.
"Cậu nhìn xem chỗ này viết cái gì?".
Kailami đi tới xem sách, nhìn qua nhìn lại một lúc.
"Em xem không hiểu".
"Không hiểu?".
Không hiểu cũng không sao, dù sao đã hỏi qua nhiều người cũng đều như vậy.
Kailami nhìn sang tập hồ sơ trên bàn của Liam "Cái này thì em có thể đọc hiểu một chút".
Ánh mắt Liam sững sờ, tập hồ sơ đó là chữ viết chung của tinh hệ Milky way và Blackburn, là hệ chữ viết chung của những hành tinh cao cấp trong vũ trụ, là thứ một đứa nhỏ ở hành tinh hạ cấp lại có thể đọc hiểu được?
"Thầy Lê có dạy chữ cho em, là loại chữ giống như vậy".
Liam nắm chặt cây bút trong tay, chẳng lẽ Lê Trực không phải người của hành tinh này? Cũng có thể lắm chứ.
Kailami lại nói tiếp "Tuy em đọc không hiểu trên cuốn sách đó viết những gì nhưng em biết thầy Lê có thói quen dùng tay trái để viết".
Liam lập tức hiểu ra vấn đề với bộ óc thông mình của mình, cậu ta lấy máy
ảnh chụp lại một trang sách sau đó vào chế độ chỉnh sửa lật tấm ảnh lại theo chiều ngang, xong lại lật theo chiều dọc.
Quả nhiên những nét chữ trở nên quen thuộc hơn hẳn, đây rõ ràng là chữ viết chung của hành tinh cao cấp.
Hẳn là Lê Trực muốn che giấu bí mật của cuốn sách này với ai đó cho nên mới phải làm như vậy để che mắt.
Trang sách này không có nhiều thông tin, chủ yếu là viết những câu chuyện chả liên quan gì, đây chắc cũng là một cách để che giấu, Lê Trực này đúng là rất cẩn thận, chắc chắn trong số vài trâm trang sách này phải có một trang có nội dung mà cậu ta cần tìm.
Liam vui mừng không thôi, xoa đầu Kailami khích lệ...ừmmm, tóc mềm thật.
Kailami bị xoa đầu mà lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Đột nhiên bên ngoài cửa sổ kính có mấy vệt dạng vụt qua, Kailami hai mắt sáng lên "Là sao băng sao?".
Cậu thích nhất sao băng, mỗi lần nhìn thấy đều phấn khích vô cùng, lần này còn được chiêm ngưỡng ở khoảnh cách gần như vậy đúng là tuyệt vời.
Liam không lỡ nói cho cậu nhóc đó là do tình hình chiến sự bên dưới khốc liệt, đất đá bắn lên trời nên mới trông như sao băng mà thôi.
Sau lần này cho dù có diệt được hết xác sống thì hành tinh này cũng phải chịu sự phá hủy không nhẹ.
"Ngài có muốn ước điều gì không?" Kailami chân thành hỏi, hai mắt ánh lên ánh sáng từ sao băng bên ngoài.
Với thân phận là một người từ hành tinh cao cấp chu du trong vũ trụ không ít lần mà nói, đối với Liam cái gọi là sao băng cũng chỉ là mấy cục đá mà thôi, ước nguyện? Không thể nào.
"Tôi không ước, cậu ước đi".
Kailami nhìn những vệt sáng vụt qua mà nhắm mắt, hai bàn tay nắm vào nhau âm thầm ước nguyện rất chân thành.
Một phút sau cậu mở mắt ra cười tươi rói, Liam bị nụ cười này thu hút ánh nhìn.
"Cậu ước cái gì vậy?".
Kailami không cười nữa, cậu trầm tư lại.
Liam tưởng cậu nhóc ngốc này sẽ ước điều gì đó tầm thường nhưng không!
"Ước thế giới này sẽ không sụp đổ".
Đối với cậu sự việc ở trại trẻ lẫn những ngày vừa rồi không khác nào là tận thế cả, nhưng với Liam thì khác.
"Thế giới này không nhỏ bé đâu, nơi cậu sống cũng chỉ là một trong những hành tinh có người sống trong vũ trụ mà thôi, nên việc thế giới sụp đổ là không thể nào".
Kailami mím môi, từ khi biết tới sự tồn tại của những người ngoài hành tinh này tới thì cậu cũng đã mường tượng ra rồi.
Cậu không muốn ở lại nơi này nữa, nơi này có quá nhiều ký ức đau buồn của cậu.
"Vậy... ngài có thể cho em tới một hành tinh khác không? Em không muốn ở lại nơi này".
Liam đặt cuốn sách trên tay xuống bàn nhìn cậu nhóc khoác cái áo của mình mà như lọt thỏm trong một cái chăn "Vụ việc lần này rất nghiêm trọng, còn có liên quan tới tinh tặc Kiến Đen, cậu là một nhân vật quan trọng của vụ án đương nhiên sẽ phải theo tôi trở về đế quốc để điều tra thêm".
"Ò" Kailami đáp rất nhỏ, nghe vậy thì chắc cậu lại phải tiếp tục làm vật thí nghiệm tiếp, mặc dù không vui cho lắm nhưng cũng tốt, chỉ cần rời khỏi được nơi này tới một nơi khác, cậu cũng sẽ góp sức để trả thù đám người Kiến Đen gì đó cho những đứa trẻ vô tội đã chết. (1)
"Cảm ơn ngài đã bảo vệ em".
Liam chỉ về hướng một căn phòng bên kia "Bên đó là phòng nghỉ của tôi, cậu có thể tắm rửa và nghỉ ngơi ở đó cho tới khi những người dân bên ngoài bình tĩnh lại hơn". (3)
Kailami tâm trạng không vui cho lắm, cậu đang cần một khoảng không gian để tự suy ngẫm một chút nên cũng không từ chối "Cảm ơn ngài".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]