“Coi như anh nợ tôi một lần.” Không đòi lại chút ít là không thể.
Nghiêm Khải Hoa đáp lại chỉ là hờ hững cười, vừa chơi đùa cổ tay áo. “Cậu có thể cự tuyệt.”
“Sau đó để anh nói ‘tình-cảm-chỉ-tới-mức-này’ sao?”
Nghiêm Khải Hoa chỉ nhún nhẹ vai, ra vẻ lơ đễnh như có như không…
“Đừng hòng!”
Một câu – hai chữ! Sau đó nhất quyết khẳng định “Đời này anh đừng hòng thoát khỏi tôi, chấp nhận số phận của anh đi.”
Đời này? Ngón tay đang vân vê ống tay áo nhất thời dừng lại, ánh mắt dời về phía Phương Cẩn đang dần bị chuyên viên trang điểm làm cho ‘biến hình’, trong mắt Nghiêm Khải Hoa có tia sáng lóe lên, cũng có cả sự nghi hoặc…
Hắn đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để tên tiểu tử này cố chấp như vậy? Thậm chí nói tới từ ‘Đời này’?
Nghiêm Khải Hoa bắt đầu cảm thấy thật tò mò.
Đèn màu, ánh sáng laze chớp nháy, âm nhạc mê hoặc, bối cảnh như giống như kết giới, sàn catwalk duờng như biến thành một thế giới khác, một thế giới mộng ảo huyền bí mơ hồ…
Trên sàn, nguời mẫu dáng nguời uyển chuyển, phong thái tuyệt hảo, cực hòa hợp với trang phục trên nguời, nói lên thành tựu cùng tài năng của nhà thiết kế.
“Thật không biết làm gì mới có thể cảm tạ anh, Phương Cẩn.” Phía sau sân khấu, Trần Thiếu Bạch nhìn ‘nữ diễn viên chính’ của buổi hôm nay, nói “Thật sự lần này nhờ có anh, nếu không tôi thật sự không yên.”
Thu hồi tầm mắt đang tập trung nhìn sân khấu, Phương Cẩn quay đầu lại, guơng mặt trang điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303896/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.