*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nghiêm Khải Hoa đương nhiên nghe thấy câu lầm bầm của hắn, nhưng là mối quan hệ này…… Được coi là đến mức độ ‘Yêu’ sao? Nghiêm Khải Hoa tự hỏi, trong lòng đáp án vẫn chưa rõ ràng. Hắn là một nam nhân ba mươi bảy tuổi, tên kia mới hai mươi lăm tuổi, một tổ hợp như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy không được nhịp nhàng, huống chi cả hai đều là nam nhân. Chấp nhận người bên cạnh là đồng tính là một chuyện, chính mình cùng đồng tính kết giao lại là một chuyện khác, không thể nhập làm một. Nhưng mà, từ ở chung lâu ngày, hắn biết rõ bản thân càng lúc càng không bài xích cùng tên kia làm tình; Thậm chí, rất nhiều thời điểm chính mình là trầm mê trong đó. Điều này chỉ ra cái gì? Tình dục cùng tình yêu của nam nhân có thể phân trắng hay đen rõ ràng như vậy sao. Nghiêm Khải Hoa không cho rằng bản thân cùng Phương Cẩn sẽ có thể phát triển đền một mức nào đó, cũng không cho rằng bản thân cùng hắn không hề dính líu, Nói cho chính xác thì — hắn cùng với Phương Cẩn, có thể là bạn giường, là bạn bè, là đồng bọn, nhưng chỉ có quan hệ tình nhân, hắn thật khó tưởng tượng. “Nè’ Phương Cẩn dụi tắt điếu thuốc. “Suy nghĩ gì vậy? Thuốc sắp cháy tới đầu ngón tay anh kìa” Nghiêm Khải Hoa hoàn hồn, diễn cảm có chút hốt hoảng. “Cái gì?” “Hiếm khi thấy được anh ngẩn người.” Phương Cẩn nhếch miệng cười nói. “Nguyên lai tên cuồng công việc cũng biết mệt.” Đúng là có điểm mệt, chỉ là không phải tất cả đều do công việc. Ban ngày làm việc, nếu buổi tối được nghỉ ngơi đầy đủ thì có thể bổ hồi nguyên khí, vấn đề là, có người cướp đoạt quyền nghỉ ngơi ban đêm của hắn rồi, làm cho hắn mệt càng thêm mệt. Ý thức được ánh mắt quá độ tập trung ở trên người mình, Phương Cẩn ngẩng đầu. “Làm gì nhìn nhìn tôi dữ vậy?” “Thật khó coi.” Nghiêm Khải Hoa đột nhiên nói như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Cẩn, đưa tay lấy hạt cơm dính bên miệng hắn. “Cách ăn của cậu phải chờ học lại.” Đang rút tay về, Phương Cẩn lại nhanh chóng chặn đường. Hắn định làm gì? “Có thể ăn thì đừng lãng phí” Vừa không đầu không đuôi nói những lời này, Phương Cẩn vừa vươn lưỡi liếm đi hạt cơm trên đầu ngón tay Nghiêm Khải Hoa. “Ăn vậy thiệt ngon.” “Ngu ngốc.” Một tay bị nắm, Nghiêm Khải Hoa dùng tay kia thì che mặt. Nhưng mà tay cũng lớn có hạn, che mặt, lại giấu không vành tai nóng đỏ như lửa. “Nhanh, nhanh lên! Mary, quần áo là bộ số 6!” Trong hậu trường, nhân viên trang phục hô lớn. “Jin, cậu mang sai giày, đôi số 7 đâu rồi…đây rồi! Nhanh lên, động tác nhanh nhanh lên, ai tới giúp Carol dặm lại môi coi!” Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân lung tung lộn xộn, phía sau sân khấu hỗn độn không chịu nổi, tất cả đều vì để tạo ra ra mộng đẹp phía trước sân khấu, từ nhà thiết kế, người mẫu, cho tới chuyên viên trang điểm, nhân viên công tác, không một ai không căng thần kinh ra, chỉ để gây kinh diễm cho người nhân vật ngồi phía trước sân khấu. (kinh diễm: đẹp đến khiến người ta kinh ngạc sững sờ) Tại như thời khắc bận rộn như vậy, vẫn khó tránh khỏi một hai con sâu làm rầu nồi canh, chuyên làm cho người ta làm phiền phức, chẳng hạn như người mẫu không chịu an phận hợp tác. “Vì cái gì bắt tôi đi catwalk?” Phương Cẩn né bàn tay của chuyên viên trang điểm, cự tuyệt đánh lên mặt lớp phấn dày đến mức có thể đè chết người như mấy bà cô khác. Gạt ta, bà cô Joe kia chẳng phải nói chỉ cần chụp vài tấm ảnh kia là xong sao? Tại sao còn có vụ đi catwalk này? “Đừng tưởng tôi không biết, tuần lễ thời trang xuân hạ là biểu diễn trang phục phụ nữ, đi catwalk là chuyện của nữ nhân, liên quan gì tới tôi?” “Cậu là vai chính.” Nghiêm Khải Hoa hờ hững nói. “Ngôi sao sa mạc không có cậu không được.” Nói xong, dùng ánh mắt bảo chuyên viên trang điểm bắt đầu. Phương Cẩn lại né tránh. “Tôi không phải phụ nữ.” Có cô gái nào cao to hơn một mét tám mươi hai sao? Tức chết! “Tôi sẽ không vì cậu mặc đồ nữ mà sẽ xem cậu như nữ nhân.” “Anh chỉ biết nói mát.” Phương Cẩn lão đại khó chịu, nặng nề hừ, “Hôm nay nếu đổi là anh, anh sẽ chấp nhận sao?” “Đương nhiên.” Nghiêm Khải Hoa quả quyết trả lời, hoàn toàn không do dự. “Tôi mất một năm tìm hiểu đánh giá giới thời trang Châu Âu, thay đổi phương thức hoạt động của Sang Thảo, sắp xếp tất cả để Sang Thảo đánh vào thị trường Châu Âu. Vì mục tiêu này, dù muốn tôi mặc đồ nữ làm người mẫu, tôi đương nhiên không từ chối.” Phương Cẩn nghe lời của Nghiêm Khải Hoa cũng thấy cảm động, cơ hồ…… “Sự thật là, người phải mặc đồ nữ, giả nữ lên sân khấu là tôi, không phải anh.” Sang Thảo trả lương cho hắn, còn không có nhiều đến làm cho hắn cam tâm, cúc cung tận tụy đến nông nỗi này. “Co dù làm vì tôi cũng không được sao? “Ách…” Phương Cẩn nhất thời á khẩu không trả lời được. “Nguyên lai cậu bô lô ba la học thuộc lòng mấy câu yêu này yêu nọ gì đó cũng chỉ tới mức này thôi sao?” Nghiêm Khải Hoa cười trào phúng. Cũng-chỉ-tới-mức-này!!!!! Phương Cẩn kích động đến muốn nhảy dựng lên. Mà trên mặt hắn, tà khí dày đặc đến khiến người ta không dám mở miệng, ngay cả chuyên viên trang điểm đều bị sợ tới mức thối lui, không dám đến gần nửa bước. “Quên đi” Nghiêm Khải Hoa thở dài, quay đầu sang nhân viên công tác đứng bên cạnh, nói: “Đi báo cho Chủ Tịch, nói Ngôi Sao Sa Mạc….” Phương Cẩn đánh gảy lời của hắn, khẩu khí cực kém: “Tôi có nói không lên sân khấu sao?” “Cậu cũng không có đáp ứng sẽ lên.” “Anh đều là dùng thái độ này nhờ người khác sao? Bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo như vậy, ai sẽ đáp ứng! “Tôi nhờ cậu sao?” khẩu khí Nghiêm Khải Hoa vẫn như cũ, rất lạnh. Bên cạnh, anh nhân viên không rõ trước mắt đã phát sinh thành loại chuyện gì, tiến lên hỏi: “Vậy tôi có cần đi thông báo?” “Đi đi” “Tôi nói là cứ để tôi giúp anh đi catwalk, vậy được chưa?!” =))))))) Yêu đến chết thảm mà! Ai có thể cảm nhận sâu sắc điều này hơn Phương Cẩn nữa chứ. Trước mắt chính là ví dụ thực tế tốt nhất. “Không cần thông báo nữa.” Nghiêm Khải Hoa phất tay ngăn nhân viên kia. Khi nói, lòng hắn vui vẻ đến mức người ta thấy khoé môi cong lên. Phương Cẩn thấy thế, tức giận đến đạp một đạp vào chân chuyên viên trng điểm. “Không phải muốn trang điểm sao? Còn không nhanh lên.” Nói xong, hai tay khoanh trước ngực, làm bộ bày ra một bộ dáng thong dong. (Cẩn ca giận cá chém thớt =))))) “Nhanh lên! Thừa dịp trước khi ta đổi ý.” Chuyên viên hoá trang hốc mắt chứa lệ, thanh âm run rẩy nói: “Nghiêm tiên sinh…. “Làm phiền anh.” Nghiêm Khải Hoa an ủi tâm hồn nhỏ bé của chuyên viên trang điểm bị Phương Cẩn doạ sợ đang run lẩy bẩy. Chỉ thấy Phương Cẩn tức đến mức mũi hừ hừ liên tục, chỉ kém chưa phun ra lửa, nhưng mông vẫn rất thành thật ngoan ngoãn mà ngồi dính trên ghế, để mặc cho chuyên viên trang điểm xâu xé. -0- Bonus: Catwalk có nghĩa là bước đi của mèo. Mà bước đi của mèo thì rất nhẹ nhàng uyển chuyển. Mà các người mẫu khi biểu diễn thời trang có những bước đi giống như con mèo. Bước trên một đường thẳng thật tao nhã (hông cao, hai mắt nhìn thẳng cao ngạo)̣. Do đó người ta lấy từ Catwalk để đặt cho sân khấu biểu diễn thời trang. -0- Cười chút =)))) Gương mặt lạnh lùng: — Ánh nhìn hờ hững: — Bước đi uyển chuyển trên một đường thẳng: — Tư thái cao ngạo tao nhã nhẹ nhàng: -0- Show diễn kế: Cách tốt nhất để giảm căng thẳng là gì? Hôn hôn vợ iu a =))))) chap sau Hoa Hoa ‘đánh’ bất ngờ =)))))))) Ai đó sẽ phản ứng ra sao đây??!!!!! =)))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]