*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngã tư đường ở Milan, gần đây có điểm khác xưa.
Lấy ban công nhà thờ làm trung tâm như thường lệ, nơi này được xưng là ‘bảo tang nghệ thuật của Milan, khu thương mại hình chữ thập, cửa tiệm, nhà hàng, quán ăn, quán cà phê và nhà sách san sát nhau, ngước đầu nhìn lên, các cửa sổ kiểu gothith được khảm đủ loại cảnh sắc của châu âu, châu, phi và á.
Khu thương mại hoa lệ này không chỉ là khu phố đi bộ, các cửa hàng cực cao cấp nối liền nhau, luận quy mô, luận bố trí đều tòan là hạng nhất hạng nhị tòan Milan.
Mà ở ngã tư đường, không biết từ khi nào, xuất hiện một bức áp phích —–
Diễm dương khốc chiếu (ánh mặt trời mãnh liệt),chích đốt vô ngần hoang vắng sa mạc (thiêu đốt sa mạc hoang vắng mênh mông);
Phía bên phải, là một thương lữ (thương nhân lữ hành) mang vải trùm đầu.
Chân trái duỗi ra, chân phải co lên, ngồi dựa ở dưới một tàng cây, giống như đang dừng chân nghỉ ngơi thật bình thản;
Tay phải gác trên đầu gối, tay trái cầm túi nước, miệng túi mở chảy ra dòng nước trong suốt lấp lánh, giữa ánh mặt trời chiếu rọi giống như một cầu vồng xinh đẹp đính một dải ruy băng hòang kim.
Dọc theo bên cạnh tờ áp phích này là một tấm khác kích thước tương đương nhưng có chủ đề khác xa —-
Ánh trăng tròn trong suốt, chiếu rọi đêm sa mạc thâm u màu lam đậm;
Bên trái –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303894/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.