Chương trước
Chương sau
Sân khấu của Kinh đô thời trang thế giiới luôn là lý tưởng của các người mẫu thiết tha mơ ước.
Cùng một dáng vẻ, cước bộ (bước đi) được huấn luyện trong nhiều năm, yêu cầu dáng người cực kỳ nghiêm khắc – từng người mẫu giống như một viện đá chưa qua mài dũa, trong sự cạnh tranh lẫn nhau, tôi luyện ra hào quanh của bản thân.
Đương nhiên, có người trụ được cũng có người bị đào thải; Kinh đô thời trang chỉ dung chứa một lượng đá quý có hạn, trên sân khấu dường như luôn sáng lạn nở rộ cực kỳ tươi đẹp rực rỡ, dưới sân khấu lại tàn khốc như chiến trường thật sự, muốn lăn lộn sinh tồn trong ‘tòa cung điện’ này phải không ngừng bị cuốn vào vòng đấu đá lẩn quẩn.
“Ok! Diễn tập kết thúc tại đây, tới thời điểm diễn chính thức, mọi người cố gắng biểu hiện như vậy là được!”  dưới sân khấu, Trần Thiếu Bạch nói với nhóm người mẫu trên sân khấu.
Một bên, Joe Helen với tư cách nhiếp ảnh gia chính, đi theo phụ họa: “đúng vậy, các tỷ muội, tới khi diễn chính thức nếu ai không cẩn thận bước sai, sẽ bị bên Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân bên cạnh ta này đá  đến Địa Trung Hải làm mồi cho cá.”
“Ha ha a…”    Trên sân khấu, đám người mẫu bị chọc cười nghiêng ngã.
Trần Thiếu Bạch buồn rười rượi, bó tay với nàngg.
“Joe, dù thế nào cô cũng không nên rêu rao thế chứ, lấy tôi ra rèn văn chương thế hả?”
“ai nha. Điều này là tỏ vẻ tôi thích anh thôi.”     Joe Helen nhìn hắn nháy nháy chớp chớp mắt mấy cái, cười duyên.
Nghiêm Khải Hoa vừa vào hội trường, liền thấy lão bằng hữu khuôn mặt đau khổ bị Joe Helen true chọc đến não nề.
Phương Cẩn đương nhiên theo sát ở phía sau.
Chính là vừa tiến vào hội trường, Phương Cẩn liền bị phụ trách quản lý an ninh quanh sân khấu – Mạnh Tề kêu đi, không thể đi theo bên người Nghiêm Khải Hoa nữa.
“Diễn thử xong rồi hả?”  Nghiêm Khải Hoa hỏi hai người.
“Ân, nhóm người mẫu được chọn khiến người khác rất tán thưởng, việc này đều phải cảm tạ Joe.”
“Đừng tưởng nói như vậy tôi sẽ ngưng gọi anh là Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân.”   Joe Helen ngoài miệng không buông tha.
“Việc gì vậy?”
“Không có gì”    Trần Thiếu Bạch cười nói:   “Anh an bài thật chu đáo, trang phục biểu diễn vận chuyển đến Milan cũng không có vấn đề, có vấn đề duy nhất chính là – anh tìm được người đảm nhiệm ‘Ngôi sao sa mạc’ chưa?”
“Chưa”
“Bộ quần áo kia quá khó khăn tìm được người thích hợp.”     Đã xem qua bộ đồ kia, Joe Helen nói.   “Tôi nói anh – siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân này lợi hại, hay là nói anh ngốc đây, tôi thật sự không thể kết luận.”
“Cô nói lời này thật sự là đã kích a.”    Trần Thiếu Bạch cũng muốn tự hỏi mình.
“Thiên tài cùng đồ đần chỉ cách nhau có một sợi chỉ thôi.”    Nghiêm Khải Hoa lạnh lùng nói.
“Oa! Ngay cả anh đều nói như vậy.”     Trần Thiếu Bạch oa oa kêu to:    “Miệng của anh quả nhiên trở nên ngày càng độc hơn, bị người Milan dạy hư rồi.”
“Nè, nè!”   Đừng tưởng rằng đang chụp hình thì tôi không nghe thấy! Joe Helen qua ống ngắm nhìn xuyên vào vào ‘Siêu cấp đáng yêu Phương Đông đại nhân’ và Nghiêm Khải Hoa”   “Người Milan chúng ta sao chứ? Đừng nói giỡn, luận lòng dạ, chúng ta làm sao so với với người phương Đông các ngươi được hả?”
“Joe, cô sao có thể…”
“Xuỵt, im lặng.”     Joe Helen đột nhiên quát khẽ, chuyển vị trí ống ngắm, điều chiều dài và cự ly ống ngắm, đem hình ảnh ở xa kéo lại gần hơn    “Ân…đúng rồi….đúng…đúng …… Quả nhiên đúng vậy”
“Joe.”     Trần Thiếu Bạch cảm thấy bản thân có nghĩa vụ nhắc nhở nàng.    “Sân Khấu bên kia kìa.”    Nói rồi chỉ chỉ phía sau lưng.
“Tôi biết.”.
“Cô nhìn thấy gì?”  Vẫn là Nghiêm Khải Hoa cẩn thận, phát hiện Joe hơi khác thường.
“Thấy Ngôi Sao Sa Mạc”     Joe Helen buông camera, dung nhan diễm lệ tràn ra mỉm cười tuyệt mỹ     “tôi có ý tưởng, chính là……..”
Nàng kéo dài câu, ý bảo hai nam nhân đem cái lổ tai đưa lại gần.
“Hử?”    hàn ý (ớn lạnh) đột nhiên chạy dọc sống lưng, Phương Cẩn xoay người lại, không phát hiện điều gì bất thường, mọi người đều đang bận chuyện của mình.
“Sao vậy?”     Đang chỉ đạo mọi người các hạng mục công việc, Mạnh Tề bị động tác hắn làm lạ, dừng lại mở miệng hỏi.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.”    chà xát chà xát hai cánh tay nhằm tăng nhiệt độ, ánh mắt Phương Cẩn không tự chủ được, dời về phía người trong lòng, chỉ thấy ai kia đang vội vàng cùng Trần Thiếu Bạch và Joe Helen đang thì thầm với nhau, hoàn toàn không hề chú ý tới ánh mắt ‘quan ái’ hắn.     (Quan: quan tâm,  ái: yêu thương)
Thật là tịch mịch a! Người ta không phải nói khi lưỡng tình tương duyệt (cả 2 chấp nhận nhau),khi bốn mắt nhìn nhau, ẩn ý đưa tình là chuyện bình thường sao? Thế mà tại sao mỗi khi mình muốn liếc mắt đưa tình sẽ luôn vấp phải trắc trở, không được đáp lại?
Tình nhân của hắn thật sự là lãnh đạm! Ô ô……
“Ư!”  Hàn ý lần thứ hai tập kích Phương Cẩn, lần này cơ hồ khí lạnh đâm vào tận xương.
“Lại làm sao vậy?”    Mạnh Tề nhíu mày, đối với sự phân tâm của Phương Cẩn bắt đầu thấy bất mãn.
“Thật sự rất lạnh.”
“phải không?”  Mạnh Tề một chút cũng không cảm thấy.
“Tôi nghĩ nhiệt độ trong hội trường cần điều chỉnh.”
“Tôi sẽ cho người kiểm tra.”    vì bảo đảm chắc chắn chu đáo mọi thứ, Mạnh Tề đương nhiên lưu ý.
-0-
Show diễn kế:
“CẬu mặc đồ nữ rất đẹp”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.