editor: Vivian
—
“Không sợ?” Nghiêm Khải Hoa nhíu mày. “không sợ sao cứ vặn ngón tay?”
“ai vặn…” ý thự́c được động tác của mình, Phương Cẩn hừ một tiếng, đưa mấy ngón tay lên chải chải vào tóc.
Đáng tiếc, hai lỗ tai đỏ lên đã bán đứng ‘bạn ấy’.
Cẩn thận như Nghiêm Khải Hoa sao có thể kgông phát hiện ra.
“hah!”
“cười cái gì?” Phương Cẩn hỏi, trong giọng nói mang theo nửa phần bực bội, nửa phần cậy mạnh mà ra vẻ.
“Khẩn trương là bình thường thôi. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ như thế.”
“Nếu đây là cách anh hay dùng để khích lệ người ta…” Phương Cẩn dừng lại, đôi môi màu hồng phấn lần thứ hai mở ra, tuôn ra câu phản bác… “thì đúng là ‘dỏm’.”
“Cậu có đề nghị nào tốt hơn sao?”
Phương Cẩn không nói thêm câu nào, lập tức ôm lấy eo Nghiêm Khải Hoa, kéo anh ta sát vào người mình.
Trong lòng Phương Cẩn, hai người ngực chạm ngực, bốn cánh môi chạm vào nhau, ngắn ngủi cho pháo hoa.”
Nụ hôn vừa chấm dứt, Phương Cẩn giọng khàn khàn, nói:
“Cách này cũng có hiệu quả.”
“Trang điểm của cậu sẽ…”
“Yên tâm, lớp trang điểm công phu này không trôi nổi đâu.” Điều này đương nhiên là nhờ vào tay nghề thượng thừa của tên chuyên viên trang điểm chết tiệt kia. “Làm kỹ vậy cho tiện, trước khi diễn khỏi dặm lại.”
Nghiêm Khải Hoa cẩn thật xem xét, xác định lớp son không bị lem mới tin tưởng.
“Đương nhiên là nếu anh chủ động, hiệu quả tuyệt đối sẽ là 100%.”
“Thật sự là 100% chứ?”
Vậy mà còn đòi hỏi? “100% còn chưa vừa lòng…..Ư!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-vo-cam-ky/1303897/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.