Miêu Ánh Huyên tức đến mắt long sòng sọc: “Ca, sao huynh vô lý thế hả?”
Sao nàng lại quên mất ca ca là một tên đầu đá cứng mềm đều không ăn chứ? Tức chết nàng!
Chợt bên ngoài có tiếng người gọi.
“Miêu tỷ tỷ, tỷ có nhà không?”
Miêu Ánh Huyên ngó ra ngoài thì thấy a Bích, vị tiểu muội cạnh nhà đứng lấp ló ngoài cửa.A Bích thấy nàng lập tức chạy vào, hồn nhiên nói: “Hai người đang ăn cơm hả? Woa, nhiều đồ ăn ngon thật đấy!”
Nàng chỉ cười cười nhìn con bé còn Miêu Kiến Văn lên tiếng: “Đều là Miêu tỷ tỷ làm, nếu muội thích thì ngồi xuống ăn cùng đi!”
“Muội có thể ăn sao?” A Bích sáng mắt nhưng chẳng mấy chốc lại ỉu xìu xoa bụng: “Thôi đi, muội cũng vừa mới ăn ở nhà bây giờ vẫn còn no!”
“Muội qua đây là muốn rủ Miêu tỷ tỷ đi xem hội, Miêu ca ca... huynh cho muội mượn tỷ ấy một buổi nhé?”
Miêu Kiến Văn hơi sửng sốt: “Xem hội à? Chuyện này...”
“Miêu ca ca, huynh đồng ý đi, bọn muội hứa nhất định sẽ về trước giờ dậu.”
*Giờ dậu: Từ 17h - 19h chiều.
Chân mày Miêu Kiến Văn hơi cau lại, a Bích đã nói vậy rồi hắn cũng không tiện từ chối, đành thở dài: “Được rồi, hai muội đi chơi nhớ cẩn thận một chút, còn Ánh Huyên muội ăn cơm xong rồi hãy đi!”
“Dạ.” Miêu Ánh Huyên gật đầu, cười tít mắt.
Cơm nước xong xuôi, nàng cho tiểu hồ ly ăn no rồi mới cùng a Bích ra ngoài.
Từ xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-trieu-loan-phuong-bi-dao/2113496/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.