[...] Đến một chỗ cách đó không xa, Miêu Ánh Huyên lên tiếng trước: “Huynh...mà không, phải là vương gia mới đúng, vương gia có chuyện gì thì nói nhanh đi, ca ca còn đang đợi ta!”
“Nàng đừng như vậy được không?”
Nàng cười nhạt: “Vương gia đang trách tiểu nữ bất kính với ngài hả?”
“Miêu Ánh Huyên, nàng rõ ràng biết ta không có ý này!” Tôn Phi Hải vừa bực vừa không biết làm sao, đành nói: “Chuyện kia không phải ta muốn dấu nàng mà là chưa có cơ hội để nói.”
“Ngài là vương gia, muốn làm gì là việc của ngài không liên quan đến ta.Nếu không còn gì thì ta đi trước.”
“Khoan hãy đi.” Hắn vội ngăn nàng lại: “Bốn ngày sau ở Hồng Ân tự phía tây kinh thành mở một ngày hội lớn, hằng năm cứ đến ngày này dân chúng trong thành đều tham gia vô cùng náo nhiệt, ta biết nàng không phải người vùng này nên có lẽ chưa nghe qua.”
“Rốt cuộc vương gia muốn nói gì?”
“Ta muốn hẹn nàng đi cùng, ta hi vọng nàng không từ chối.”
Miêu Ánh Huyên: “Vậy phải làm vương gia thất vọng rồi vì ta sẽ không đi đâu.”
Dứt lời nàng quay người đi mất.
Tôn Phi Hải giận dữ lớn tiếng: “Ta cho nàng hai lựa chọn.Giờ mùi bốn ngày sau hoặc là nàng tới gốc cây đại thụ trước thôn, hoặc là ta sẽ đến thẳng nhà nàng, tùy nàng lựa chọn.”
Nàng dừng bước, tức tối quay lại: “Huynh...”
Ngông cuồng!
“Thế nào?”
“Đừng có mơ!”
Hắn nhếch môi: “Được thôi, nàng cứ đợi mà xem.”
Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-trieu-loan-phuong-bi-dao/2113495/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.